Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 65

Do vấn đề thời tiết trên biển, khi Rosa đến Canada thì đã là cuối tháng Mười Một. Cô gầy đi rất nhiều, cả người tiều tụy hẳn, khi đứng trên đất liền thì cảm giác như được tái sinh.

Vừa bước ra khỏi cảng, Rosa đã nhìn thấy từ xa hai đứa trẻ Raphael và Felicia đang được bảo mẫu dắt tay, cả hai đều nghiêng đầu, chăm chú nhìn về phía trước.

Cô lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, bước nhanh tới, ngồi xổm xuống và mở rộng vòng tay: “Các cục cưng của mẹ!”

Felicia thính tai, ngay lập tức đẩy đẩy Raphael, rồi chậm rãi đi theo sau anh trai.

Rosa vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sức lực, bất ngờ bị Raphael hào hứng nhào tới ôm khiến cô ngã xuống đất.

“Mẹ ơi—” Raphael có chút ngượng ngùng gãi đầu, rồi giúp đỡ Rosa đứng dậy.

Rosa lắc đầu, ôm lấy Felicia, nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu.”

Raphael không biết gì về mọi chuyện liên quan đến Trình Thù, cũng không hiểu tại sao mình lại ở đây. Felicia dù đoán được đôi chút nhưng không muốn làm tổn thương cậu, nên cũng không nói ra.

Vì vậy, cậu bé áp khuôn mặt tròn trịa của mình vào má Rosa, thắc mắc hỏi: “Papa không đến sao?”

Rosa im lặng một lúc, đứng dậy, nắm tay hai đứa trẻ, dịu dàng giải thích: “Papa… vẫn còn một số việc cần giải quyết, nên chúng ta đến trước.”

Raphael thất vọng gật đầu, khẽ nói: “Được rồi.”

Người bảo mẫu mỉm cười lịch sự, dẫn ba người về ngôi nhà nhỏ mà Sergio đã tạm thời thuê.

Nơi này có đủ mọi thứ cần thiết, để họ có thể sống thoải mái.

Sân trước còn có bãi cỏ, đám mèo con ở Cancun giờ đã lớn hơn nhiều, đang đùa giỡn trên đó.

Chúng làm bạn với hai đứa trẻ, vì vậy tâm trạng của Raphael và Felicia ở Canada cũng khá ổn định.

Chưa đầy một tuần sau, người giao hàng mang tài liệu đến.

Rosa xé túi giấy, phát hiện bên trong là giấy tờ hợp pháp của ba người tại Liên minh châu Âu và thông tin chuyến bay sau năm ngày nữa.

Không trì hoãn thêm, Rosa bắt đầu thu dọn hành lý.

Sáu ngày sau, máy bay hạ cánh xuống Berlin.

Khi đến Đức, Rosa mới thực sự cảm nhận được việc rời xa Mexico.

Mọi thứ ở đây đều khác xa so với Bắc Mỹ, ngay cả ngôn ngữ cô cũng gần như không hiểu được.

Cô nhìn người đàn ông Đức đang đứng chờ bên chiếc xe, hai tay đút túi, tiến tới và ôm một cách lịch sự.

“Xin chào, tôi là Rosa.”

Người đàn ông nheo mắt, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Carl.”

Anh ngừng lại một giây, dường như muốn giúp Rosa thoải mái hơn, kéo gần khoảng cách: “Không biết Sebastiano có từng nhắc tới tôi không, trước đây trong rừng nguyên sinh, anh ấy từng cứu tôi một mạng.”

Rosa bừng tỉnh nhớ lại bức ảnh kia, gật đầu: “À đúng rồi, anh ấy có kể với tôi, tôi nhớ ra rồi! Làm phiền anh rồi.”

Carl tiện tay mở cửa xe, bế lũ trẻ lên xe, đặt lồng mèo lên ghế, đáp lại: “Chuyện nhỏ thôi.”

Carl lái xe đưa Rosa đến ngân hàng tư nhân Đức, làm thủ tục chuyển toàn bộ tài sản của Trình Thù sang tên cô.

Số tiền khá lớn, theo lý mà nói cần một khoảng thời gian để hoàn tất quy trình. Nhưng Möhgr đã dặn dò trước, nên tiền được luân chuyển với tốc độ nhanh nhất.

Các nhân viên đi ngang qua đều gật đầu chào anh, Carl vẫy tay đáp lại, bước vào thang máy.

“Möhgr dạo này hơi bận, luôn ở lại Hồng Kông, nên không thể đích thân đón mọi người.” Carl giữ khoảng cách lịch thiệp, giải thích với chút áy náy.

“Không sao đâu, anh ấy đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi.” Rosa biết ơn đáp lại.

Carl bỗng thở dài xúc động: “Nói đến đây, tôi còn thấy hơi xúc động.”

Rosa có chút ngơ ngác.

Carl nhìn vào đôi mắt long lanh của Raphael và Felicia, mỉm cười nói: “Möhgr cũng sắp làm bố rồi.”

Rosa dịu dàng nở nụ cười: “Trời ạ, tuyệt quá, anh ấy sắp bước vào giai đoạn mới của cuộc đời rồi.”

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.

Carl giơ tay ngăn lại, để Rosa và lũ trẻ đi ra trước, đùa: “Mười năm trước, ai có thể nghĩ rằng người nổi loạn nhất lại là người đầu tiên kết hôn sinh con? Cậu ấy bị Nini quản chặt lắm.”

Rosa bật cười, cúi người ngồi vào xe, đáp lại: “Đó chính là tình yêu!”

Carl đưa ba người đến căn hộ ở trung tâm quận Mitte, cẩn thận đưa cả lồng mèo lên.

“Cô có thể yên tâm ở lại nơi này.” Anh nhún vai, mỉm cười nói, “Căn hộ này là của Sergio.”

Rosa ngạc nhiên, khẽ sững sờ.

“Vài năm trước, cậu ấy bị kéo dài thời gian tốt nghiệp, Sebastiano chê cậu ấy ngốc, khuyên mua nhà ở đây luôn, tránh việc kéo dài thêm vài năm nữa thì tiền thuê nhà cũng gần bằng mua một căn hộ rồi.”

Carl nhớ lại cũng thấy thú vị, cười nói: “Vậy là cậu ấy thực sự mua luôn.”

Nghe những câu chuyện cũ, Rosa không nhịn được, khóe miệng cong lên.

Đúng là chuyện mà hai người đó có thể làm, vừa yêu vừa đấu.

Carl rời đi, để lại một tờ địa chỉ, giải thích: “Biết cô sẽ ở Đức một thời gian, Nini và Möhgr mời mọi người đến nhà họ ăn tối vào Giáng Sinh năm nay.”

Rosa nhận lấy tờ giấy, sau đó gật đầu.

Sau khi vào đông, thời gian như trôi nhanh hơn, chẳng bao lâu đã đến tháng Mười Hai. Ban ngày, Rosa cùng Raphael và Felicia lang thang khắp Berlin, còn ban đêm thì luôn lặp đi lặp lại giấc mơ về vụ nổ đó, giật mình tỉnh giấc rồi ngồi bên mép giường lau nước mắt.

Cô dường như rơi vào trạng thái tê liệt, dòng sông trong lòng dần cạn khô, ngoài câu nói của Trình Thù: “Em sống tức là anh còn sống”, không còn điều gì khác có thể trở thành chỗ dựa tinh thần của cô. Dù là một người Mexico vốn có thái độ thản nhiên với cái chết, lúc này cũng rơi vào lối mòn, bắt đầu vô cùng nhớ nhung người yêu của mình.

Đến cuối cùng, ngay cả bản thân cô cũng quên mất, ngày 24 là sinh nhật của mình.

Ngày 25 tháng Mười Hai, bốn giờ rưỡi chiều, Berlin lại có tuyết rơi.

Rosa phủi tuyết trên mũ rồi gõ cửa căn hộ.

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.

Trước mắt cô là một người đàn ông tóc vàng mà cô từng thấy trong video, bên cạnh là người vợ được anh ấy nắm tay.

Cô ấy rất xinh đẹp, gần như là người phụ nữ Trung Quốc trí thức và rạng rỡ nhất mà Rosa từng gặp.

“Chào, Möhgr,” Rosa ngây người trong giây lát, chậm rãi nói, có chút dò xét: “…Nini?”

Sầm Ni nheo mắt cười, dịu dàng chào hỏi: “Là tôi đây, cô cũng có thể gọi tôi là Chloe.”

Rồi cô ấy cúi xuống vẫy tay với Raphael và Felicia trong bộ đồ đỏ xanh, dẫn ba người vào trong.

Chẳng bao lâu, Carl và những người bạn khác cũng tới.

Möhgr trò chuyện với họ ở ban công, còn Sầm Ni và Rosa thì trao đổi quà Giáng Sinh.

“Trước khi tới đây nghe Carl nói cô mang thai, tôi đã chuẩn bị một chút quà. Hộp này là của cô,” Rosa lấy hộp quà từ trong túi ra, giải thích, “Còn hộp này là cho em bé!”

Sầm Ni cũng mang ba hộp, đôi môi đỏ khẽ cong: “Tôi cũng chuẩn bị quà cho cô và hai đứa nhỏ rồi.”

Raphael và Felicia thực sự quá đáng yêu, Sầm Ni không nhịn được xoa đầu hai đứa một lúc lâu.

Chơi đùa một hồi, Raphael còn muốn ôm Sầm Ni, nhưng chưa kịp thành công đã bị Rosa kéo cổ áo sau lại.

“Mẹ ơi?” Cậu bé bị kéo giật lại, đôi mắt to đầy vẻ nghi hoặc.

Chưa đợi Rosa trả lời, Möhgr bỗng nhiên xuất hiện, anh nói vài câu với Sầm Ni rồi trực tiếp bế Raphael ra ngoài bằng một tay.

“Möhgr… sao chú không cho con ôm Nini vậy?” Raphael chống chiếc cằm tròn trịa nhìn anh, mặt mày ủ rũ hỏi.

Möhgr không động lòng, nhướng mày, tuyên bố chủ quyền: “Đó là vợ chú.”

“Con biết mà, con chỉ muốn ôm chút thôi mà.”

Möhgr bật cười: “Cô ấy đang mang thai, chú phải bảo vệ cô ấy.”

Raphael suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hiểu ra, gật đầu như gà mổ thóc: “Được rồi được rồi. Nhưng Möhgr, vậy con có thể ngồi bên mẹ để nghe lén được không?”

Möhgr xoa đầu cậu bé, bác bỏ ý nghĩ nhỏ nhen của cậu: “Cũng không được.”

“Tại sao?” Raphael kéo dài giọng.

Möhgr liếc cậu bé, gợi ý: “Đó là chuyện của các cô gái, nhóc con, học hỏi đi.”

Trong phòng, hai người trò chuyện về quá khứ của nhau, nói chuyện rất vui vẻ.

Rosa tò mò hỏi về những câu chuyện trong hành trình của họ, cuối cùng cảm thán: “Nini, cô thật sự là người phụ nữ xuất sắc nhất tôi từng gặp.”

Sầm Ni mỉm cười, ánh mắt nhìn Rosa cũng thêm phần xót xa.

Hôm nay coi như là buổi họp mặt gia đình, là một bữa tiệc nhỏ vui vẻ.

Ngoài việc Möhgr đôi lúc không thoải mái, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ và vui vẻ.

Lúc chuẩn bị ra về, Sầm Ni bỗng nhiên gọi Rosa lại.

Cô ấy tựa vào tường, vẻ mặt dịu dàng: “Rosa, đưa tay cho tôi.”

Rosa quay người, không do dự đưa tay cho cô ấy.

Ngón tay Sầm Ni thon dài, lòng bàn tay ấm áp, cô ấy nắm tay Rosa, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình.

“Cục cưng—” Cô ấy khẽ nói.

Kết quả là em bé dường như nghe thấy, đặc biệt nể mặt mẹ, động đậy một chút.

Cảm giác kỳ diệu truyền đến, Rosa sững sờ.

Ngừng lại giây lát, Sầm Ni mỉm cười nhìn cô, lời nói dịu dàng mà mạnh mẽ: “Sự sống.”

Gần như ngay lập tức, khóe mắt Rosa đỏ lên.

Trong những ngày không có Trình Thù, những điều từng giúp Rosa tiếp tục sống dường như đã mất đi phép màu.

Cuộc sống của cô chỉ toàn là thất vọng, cố gắng bám vào những dây leo trong đau khổ, vùng vẫy vươn lên.

Còn bây giờ, Sầm Ni đã nhìn thấy vết thương của cô, cô ấy đang dịu dàng chữa lành cho cô.

Nước mắt Rosa bỗng chốc trào ra, cô vuốt v3 bụng của Sầm Ni, gượng cười: “Cảm ơn cô, Nini.”

Thời gian nhanh chóng trôi đến năm 2023,

Sầm Ni và Möhgr cũng đã trở về Hồng Kông để chuẩn bị sinh con. Trong khoảng thời gian này, Rosa dẫn hai đứa nhỏ đi du lịch khắp thế giới, lần này họ đến Phần Lan.

Raphael và Felicia ngủ ngon lành trong ngôi nhà kính, còn Rosa một mình nằm trên nền tuyết bên ngoài, lặng lẽ và yên tĩnh ngắm nhìn cực quang.

Cô nhấc lên sợi dây chuyền trước ngực, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại đêm chia ly đầy hoang đường ấy.

Rosa giơ nó lên, hướng về phía cực quang, ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Trình Thù, tại sao anh không đến trong giấc mơ của em?”

Đá obsidian phản chiếu ánh sáng, trời đất một mảnh tĩnh lặng.

Đến tháng tư, Rosa lấy lại tinh thần. Cô cân nhắc đến môi trường ngôn ngữ cho bọn trẻ,
đưa chúng chuyển đến Tây Ban Nha, mua một trang viên nhỏ ở đó.

Rosa bắt đầu sắp xếp cho Raphael vào học trường tiểu học công lập.

Học phí rất rẻ, nhưng cô lại rất hài lòng với chương trình giảng dạy của trường.

Raphael mới đến châu Âu, tiến độ học tập có phần chậm hơn. Nhưng Rosa cũng không vội, chỉ dặn dò cậu bé rằng không sao đâu, có thể từ từ học.

Về phần Felicia, sức khỏe vẫn còn khá yếu. Để chữa trị cho cô bé, Rosa gần như dùng hết mọi biện pháp, từ ăn mặc, ở, đi lại đều sử dụng những điều kiện tốt nhất.

Bao gồm cả phương diện y tế, sau khi thử qua các nơi khác nhau, cô quyết định cho Felicia điều trị tại bệnh viện Mayo, bắt đầu hành trình bay qua lại giữa Mỹ và Tây Ban Nha mỗi tuần.

Đầu tháng năm, Sầm Ni sinh ra một đứa bé vô cùng đáng yêu.

Nghe nói Möhgr đặt tên cho bé là Constantin.

Đứa trẻ trắng trẻo, mềm mại trong bức ảnh khiến cho Felicia và Raphael hai mắt lấp lánh ngôi sao, trong cuộc gọi video còn hét lên muốn gặp em bé.

Bên kia, Sầm Ni vẫn đang dưỡng sức, nghe thấy hai đứa nhỏ gần như cãi nhau, suýt nữa bật cười.

Cô đành phải hứa với Raphael và Felicia rằng, không lâu nữa sẽ đưa Constantin trở lại châu Âu.

Về phần Rosa, cô theo thẩm mỹ của Mexico đan một chiếc áo gile mềm mại. Sau khi tìm hiểu về phong tục Trung Quốc, cô còn nhờ người làm chiếc khóa vàng và vòng cổ nhỏ. Rồi tất cả được bỏ vào hộp quà, gửi đến Hồng Kông.

Cũng trong tháng đó, sau khi tìm hiểu nhiều phía, Rosa quyết định vào học trường nghệ thuật.

Xét đến việc trước đây còn thiếu sót về mặt nền tảng, cô mời chuyên gia trong lĩnh vực thiết kế thời trang hướng dẫn, bắt đầu chuẩn bị trong một năm.

Rosa hoàn toàn bước vào cuộc sống bận rộn giữa việc học và gia đình, dồn hết mọi năng lượng vào đó, dần dần không còn nhiều thời gian để nghĩ đến Trình Thù.

Chỉ khi đón Raphael tan học, nghe cậu bé nhắc đến “Papa” mới chợt ngẩn người.

Đến tháng mười, Raphael bày ra một màn kịch không muốn đi học, ngay cả Felicia, người cậu bé yêu thương nhất, cũng không khuyên được.

Rosa có chút đau đầu, hỏi giáo viên cũng không ra lý do. Cho đến khi nghiêm túc nói chuyện với Raphael, cô mới đoán ra được một chút.

Ở trường có người chế giễu cậu bé. Bởi vì trong ngày họp phụ huynh lần trước, chỉ có ba của cậu là không đến.

Rosa im lặng rất lâu, trước tiên phản ánh việc này với giáo viên phụ trách của trường, sau đó lấy ra con đại bàng vàng mạ bạc.

“Con có biết đây là gì không?” Rosa dịu dàng hỏi.

Raphael lắc đầu, chỉ nói: “Là chim.”

Cô mỉm cười: “Là ba con tặng cho mẹ đó.”

Đôi mắt Raphael sáng lên.

Rosa tiếp tục nói: “Ở Mexico có rất nhiều đại bàng vàng bay trên bầu trời, mẹ là một con chim đã bay ra ngoài, còn ba con… là một con chim bị mắc kẹt trong lồ|\|g.”

Cậu bé sững sờ, không hiểu ý nghĩa là gì.

“Nhưng mẹ ơi, nếu chim ở trong lồ|\|g thì không bay ra ngoài được mà!”

Rosa khẽ “Ừm” một tiếng, giọng nói có chút trầm: “Vì vậy, ba con cũng không thể bay ra ngoài được.”

Bình Luận (0)
Comment