Hôm đó, sau khi nghe những lời của Rosa, Raphael dường như đã hiểu ra điều gì đó. Cậu không còn thường xuyên nhắc đến Trình Thù nữa, mà thay vào đó, giống như một người đàn ông thực thụ, âm thầm hứa trong lòng rằng sẽ bảo vệ mẹ và em gái. Còn Felicia, sau khi trốn trong góc nghe hết mọi chuyện, cũng đã khóc một trận trong vòng tay của Rosa, rồi bắt đầu tích cực điều trị bệnh hơn.
Thực tế, Rosa đã nuôi dạy hai đứa trẻ rất tốt. Chúng không hề bất hạnh, ngược lại ngày càng bộc lộ cá tính riêng. Bởi vì tình yêu cô dành cho chúng là đủ đầy.
Rosa có tài năng thiên bẩm, nhưng trước đây vì thiếu cơ hội, cô vẫn chưa thực sự phát huy được. Sau khi được học thiết kế thời trang chuyên nghiệp, cô bắt đầu tỏa sáng trong lĩnh vực này.
Vào mùa xuân năm 2024, cô nhận được thư mời nhập học từ Học viện Quốc tế Marangoni. Lúc này, cô đã gần 25 tuổi, so với những người trẻ sớm bước vào con đường học vấn, thì có vẻ cô đã chậm hơn rất nhiều. Nhưng Rosa thực sự rất hài lòng.
Ngày nhận được thư mời, cô vui đến mức uống không ít rượu vào buổi tối. Cô nhảy múa trong khi say khướt, rồi ngã trên ghế sofa, lẩm bẩm với không khí: “Em làm được rồi, Sebastiano… Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh, vì đã cho em một cuộc sống hạnh phúc như thế này.
Mùa hè năm đó, dưới sự nài nỉ của Raphael, Felicia đã vào học tiểu học cùng anh trai. Nhờ vậy, mỗi ngày Raphael đều có thể đưa đón em gái, tiện bề chăm sóc cô bé.
Rosa cũng đã sang Ý nhập học, sau khi bàn bạc với hai đứa trẻ, cô quyết định mỗi tháng sẽ trở về Tây Ban Nha từ bốn đến sáu lần.
Thật tình cờ, không lâu sau khi khai giảng, một số bộ phim tại Liên hoan phim Quốc tế San Sebastian đã trở thành chủ đề mới trong bài giảng của giáo sư về mỹ học. Thế là dưới sự hướng dẫn của giáo sư, Rosa được tài trợ để trở về Tây Ban Nha một chuyến.
Mỗi dịp cuối tháng Chín, các nhà làm phim từ khắp nơi trên thế giới đều tụ hội về San Sebastian, thành phố ven biển này ngập tràn khách du lịch.
Xem phim xong, cô cùng vài người bạn thân thiết đến một quán bar do người địa phương giới thiệu để giải trí.
Rosa xinh đẹp và quyến rũ, sau hai năm trải nghiệm, cô càng thêm phần thu hút. Vì vậy có không ít người đến bắt chuyện, mong muốn làm quen với cô, nhưng cô đều từ chối.
Người pha chế đưa cho Rosa một ly cocktail “Rusty Nail” và ngập ngừng hỏi liệu cô đã có người yêu chưa.
Nghe vậy, cô chỉ ngẩn ra trong giây lát, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra, để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út, hiếm khi ánh mắt cô lại lộ vẻ hoài niệm như vậy, gật đầu xác nhận.
“Đã có rồi.”
Người đàn ông đó, mạnh mẽ, dũng cảm, kiên nhẫn.
Xuất hiện giữa một khu đèn neon ở thành phố biên giới Tijuana, Mexico, như tia sét xé toang bóng tối phía sau cô: “Cô gái nhỏ, cứ tiến về phía trước, đừng sợ.”
Trên thế gian này, sẽ không còn ai yêu cô nhiều hơn anh nữa.
Cô sẽ không bao giờ quên anh.
Ánh đèn quầy bar chiếu lên chiếc nhẫn đôi trên tay Rosa, phản chiếu ánh sáng bạc lấp lánh.
Chiếc nhẫn này là do chính tay cô thiết kế, bên trong khắc dòng chữ “R&S”. Chỉ tiếc rằng, chiếc còn lại mãi mãi không thể trao đi được nữa.
Về sau, mọi người đều quay lại Ý, Rosa xin gia hạn ba ngày mới quay lại trường.
Cô nghĩ sẽ về nhà trước, thăm hai đứa trẻ. Nhưng vừa đến cửa nhà, cô đã bị một nhân viên chuyển phát nhanh chặn lại để đưa một phong bì tài liệu.
Rosa nghi hoặc nhận lấy, phát hiện người gửi lại chính là Sergio, người đã lâu không liên lạc. Phong thư được gửi từ Cancún.
Tim cô bất giác đập nhanh, đầu ngón tay run lên, phải mất vài lần mới mở được phong bì.
Cô cẩn thận lấy ra những thứ bên trong, nhận ra đó là một tờ giấy gấp và một bức ảnh.
Khi lật bức ảnh lại, Rosa hoàn toàn sững sờ.
Trong ảnh là quảng trường San Francisco ở Havana, cô đang ngồi ở phía sau, cho chim bồ câu ăn, còn Trình Thù đứng phía trước, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía máy ảnh.
Đã lâu rồi cô không được thấy dáng vẻ của người đàn ông này. Những đường nét lạnh lùng sắc bén ấy, ngay lập tức đưa cô trở về những đêm dài đầy lo sợ cách đây hai năm.
Cô chợt nhớ lại, vào ngày ở Cuba, anh đã dịu dàng gọi cô một tiếng “Qi”.
Hóa ra khi đó, Trình Thù đã lặng lẽ ghi lại khoảnh khắc hiếm hoi của hạnh phúc.
Mũi cô cay xè, mắt dần đỏ hoe, không kìm được mà đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt ấy. Ngón tay khẽ lướt qua sống mũi anh, một giọt nước mắt rơi xuống.
— Nhưng nó không có nhiệt độ, cũng không còn là cảm giác chân thực nữa.
Rosa cất bức ảnh đi, nhưng khi mở tờ giấy còn lại ra, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, máu trong người như đông cứng lại.
Đó là một bức tranh sơn dầu đã khô, có thể thấy họa sĩ đã lâu không vẽ, nét vẽ rất ngượng ngập, không thực sự đẹp.
Nhưng Rosa nhận ra người trong tranh, đó chính là cô — cô bé khi chỉ mới sáu, bảy tuổi.
Trong khu chợ ở Mexico City, cô bé bảy tuổi ngồi trước tiệm bói toán, đôi mắt đẫm nước mắt.
Cảnh tượng này giống hệt với những gì Rosa đã mơ thấy vô số lần.
Đây là tranh Trình Thù đã vẽ!
Hơi thở của Rosa ngày càng gấp gáp, cô xúc động đến mức không kìm được nước mắt. Hóa ra vào buổi chiều năm 2006 ấy, người anh trai cho cô kẹo chính là Trình Thù, là chàng trai Trình Thù chưa từng trải qua bất kỳ bóng tối nào.
Thảo nào…
Thảo nào anh ấy lại muốn bức vẽ chân dung của cô trước trại trẻ mồ côi Juárez; thảo nào anh ấy lại có biểu cảm như vậy khi nghe cô kể về quá khứ ở khu chợ. Hóa ra tất cả đều có lý do, Trình Thù từ lâu đã nhận ra cô từ lâu.
Cô đã từng nhiều lần âm thầm hỏi mình, tại sao anh có nhiều lựa chọn như vậy nhưng lại chỉ yêu mỗi cô? Nhìn từ góc độ này, có lẽ đó là số phận đã định sẵn. Trình Thù chỉ có thể yêu cô, anh chỉ có cô.
Rosa lau nước mắt, bỗng bật cười. Cô chưa từng nói với anh, thực ra sau khi anh rời đi vào ngày hôm đó, mẹ cô cũng đã dẫn cô vào tiệm bói toán.
Người phụ nữ đó chỉ cho cô uống một ngụm cà phê, chưa kịp xếp bài, đã nhìn vào cặn cà phê mà nói: “Không cần hỏi nữa, vị thần số mệnh của cô bé đã xuất hiện rồi.”
Khi đó, mẹ và cô đều không hiểu, nhưng đáp án đã được hé lộ vào ngày xa xôi hôm nay. Dù là Rosa hay Trình Thù, cả hai đều không ngờ rằng, một buổi chiều bình thường như thế lại đặt nền móng cho mười mấy năm sau. Cũng từ lúc ấy, bánh xe số phận bắt đầu chầm chậm quay. Cuộc đời còn lại của hai người giống như dây leo, quấn chặt lấy nhau.
Rosa thở dài một hơi, cô bĩu môi, ánh mắt nhìn vào bức tranh đầy lưu luyến.
Cô nhẹ nhàng nói: “Đồ đáng ghét.”
Trình Thù, anh thật sự là đồ đáng ghét.
Về sau, Rosa cũng trở lại trường học. Cô vừa học nâng cao, vừa hợp tác với vài nhà thiết kế nổi tiếng để thành lập thương hiệu của riêng mình, “Raphaeno”.
Phong cách độc đáo kết hợp với sự ưu ái của các minh tinh quốc tế, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thương hiệu đã nổi danh khắp nơi, gây sốt ở Châu Âu và Mỹ.
Rosa đã phô diễn tài năng trên bản đồ thương mại, ở tuổi hai mươi tám, cô xây dựng được đế chế kinh doanh của riêng mình.
Năm 2028, Raphael mười bốn tuổi.
Thực ra Rosa và Trình Thù đều không rõ ngày sinh của cậu, chỉ có thể lấy ngày cứu cậu làm sinh nhật. Khi này, cậu dần rũ bỏ vẻ ngây thơ, không còn là cậu nhóc nũng nịu như viên nếp nữa, mà đã trở thành một chàng trai có chút phong lưu, thậm chí còn nhuộm tóc thành màu vàng.
Nhưng Rosa nhìn thế nào cũng thấy quen, biểu cảm dần phức tạp, đầy vẻ chán ghét.
… Sao càng ngày càng giống cái gã Sergio kia thế nhỉ?
Tuy vậy, lúc này Raphael đã tìm được đam mê lớn nhất của mình – đua xe. Ban đầu, cậu còn có chút do dự, vì cậu luôn nghiêng về bóng đá hơn, đó là ký ức riêng của cậu và “ba”.
Cho đến khi Rosa nói với cậu: “Nhưng con không phải là ba, không cần phải sống thay cho ba. Sẽ có một ngày con rời khỏi thế giới này, vì vậy con nên sống một cuộc đời khiến chính mình không thể quên.”
Nghe vậy, cậu mới hoàn toàn buông bỏ gánh nặng, dồn toàn bộ tâm trí vào đua xe công thức. Dù sao thì mẹ cũng đã nói, nhà mình cũng có chút tiền, cứ việc đốt đi.
Cùng năm đó, Felicia mười tuổi.
Trong những năm gần đây, cô bé được Rosa chăm sóc quá tốt, dinh dưỡng được bồi bổ đầy đủ, chiều cao đột nhiên vươn lên nhanh chóng, có dấu hiệu trở thành một mỹ nhân chân dài.
Tính cách của cô bé lạnh lùng hơn Raphael một chút, tương lai giống hệt một “chị đại”. Bình thường không thích ở trường, lại thích ở công ty xem tạp chí thời trang, còn thường xuyên nài nỉ Rosa dẫn đi xem các buổi trình diễn thời trang.
Rosa cảm khái vô cùng, cô không hiểu nổi. Hồi nhỏ hai viên nếp này đáng yêu biết bao, sao nuôi nấng thế nào lại thành ra kiểu kiêu ngạo thế này.
Vào đầu đông năm 2029, Rosa nhận lời mời sang Mỹ công tác. Cô gần ba mươi tuổi, trở nên hiểu biết, trưởng thành, ôn hòa, đã từ lâu không còn sự nhạy cảm và gò bó khi mới rời khỏi Mexico.
Lúc bước ra khỏi tòa nhà thương mại, Rosa bỗng có chút mơ màng. Gió lạnh thổi tung một lọn tóc bên thái dương của cô, không khí lạnh tràn vào khoang mũi và phổi.
Rosa đột nhiên nhớ ra, cô đã đến tuổi của Trình Thù năm xưa.
Và năm nay, là năm thứ bảy anh rời xa cô.
…
Đột nhiên, tiếng giày da vang lên phía sau Rosa.
“Cạch… Cạch…”
Rất nhẹ và chậm, như một người đi lại khó khăn.
Rosa lông mi khẽ rung, cô bất đắc dĩ lên tiếng: “Tôi sẽ đi ngay đây.”
Nhưng không gian hoàn toàn yên tĩnh, câu trả lời trong tưởng tượng không xuất hiện.
Lâu sau, một giọng nói khàn khàn như bị lửa thiêu đốt vang lên.
Nó mang theo vô số tình ý luyến tiếc, vượt qua sinh tử, vượt qua yêu hận, vượt qua hai nghìn năm trăm bảy mươi chín ngày đêm, đến bên tai cô.
Anh nói.
“Cô Rosa, đã lâu không gặp.”
[HOÀN CHÍNH VĂN]