Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 219

"Bà xã, tại sao từ lúc ở công ty về nhà đến giờ không nói gì vậy?”

Để chìa khóa xe xuống, Đàm Dịch Khiêm đến bên mép giường, ôm lấy Hạ Tử Du đang ôm đầu gối ngồi trên giường.

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm, như đang do dự điều gì đó, không nói tiếng nào.

Con ngươi đen sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm nhạy bén đã nhận ra sự do dự trong mắt Hạ Tử Du, hơi nhíu mày hỏi, "Có gì không thể nói với anh được sao?"

Hạ Tử Du rốt cuộc ấp úng nói, "Ông xã, em muốn tới Anh một chuyến."

Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm hiện lên một đường cong, "Giận anh sao?"

"Sao ạ?"

Đàm Dịch Khiêm nhẹ ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, dịu dàng nói, "Trước đây trong thư em nói muốn tới nước Anh, em có nói qua em muốn quay về thăm Luân Đôn, anh nói khi nào hưởng tuần trăng mật sẽ dẫn em đi, nhưng mà kết hôn lâu như vậy rồi anh vẫn không có thời gian, anh xin lỗi!”

Hạ Tử Du ngẩng đầu lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, em không để ý chuyện đó, em nói là.... Là em có việc muốn đi Anh một chuyến."

Đàm Dịch Khiêm nhíu mày một lần nữa, "Chuyện gì?"

Hạ Tử Du nói, "Trạch Húc ở Anh đã xảy ra chuyện, anh ấy đang bị cảnh sát nước Anh tạm giữ.... Em phải đi Anh xem anh ấy thế nào rồi."

Đàm Dịch Khiêm nghe đến ba chữ "Kim trạch húc" rõ ràng không vui, "Em có biết bây giờ em đang mang thai không?”

Hạ Tử Du vội vàng gật đầu, "Em biết nhưng em sẽ cẩn thận."

Đàm Dịch Khiêm ngồi thẳng người dậy, lạnh giọng nói, "Anh không thể để cho em đi!"

Hạ Tử Du bước theo xuống giường, kéo cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã...."

Đàm Dịch Khiêm xoay người, vịn nhẹ bả vai Hạ Tử Du, nghiêm mặt nói, "Em quên em đã hứa gì với anh sao?”

Hạ Tử Du chợt nhớ tới hình ảnh lần cuối cùng cô năn nỉ anh bỏ qua cho Kim Trạch húc....

Hạ Tử Du nói, "Em không quên, thế nhưng lần này Trạch Húc không làm hại đến chúng ta......”

Vẻ mặt Đàm Dịch Khiêm trở nên lạnh lùng, "Anh nói không được là không được!"

Hạ Tử Du khó hiểu, "Tại sao?"

Đàm Dịch Khiêm nói thẳng, "Bởi vì anh không tin hắn."

Hạ Tử Du lay nhẹ cánh tay Đàm Dịch Khiêm, khẩn cầu, "Ông xã, anh ấy hiện đang xảy ra chuyện, nghe giọng luật sư nói có thể có phiền phức rất lớn, ta không thể làm ngơ với anh ấy...."

"Hạ Tử Du." Đàm Dịch Khiêm đột nhiên gọi cả tên và họ cô, "Anh cho rằng lần trước chính là lần cuối cùng trong đời em quan tâm tới hắn!!"

"Ông xã...."

Đàm Dịch Khiêm quả thật không vui, "Em nhất định phải nhớ rõ từng chữ từng câu anh nói hôm đó......... Anh nói rồi, nếu như hắn xuất hiện trong thế giới của chúng ta, anh làm bất cứ chuyện gì em cũng không được can thiệp, cho nên bây giờ anh quyết định em phải ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai, vẫn là câu đó, anh không cho phép em đi!”

Hạ Tử Du hỏi, "Nếu như em nhất định đi?"

"Anh không cho phép!!"

"Em không thể nào trơ mắt nhìn Trạch Húc gặp chuyện không may...."

Giữa bọn họ lại một lần nữa vì Kim Trạch Húc mà cãi nhau, Đàm Dịch Khiêm không thể tiếp tục chịu được, nghiến răng nói, "Nếu như em nhất định làm như vậy, vậy thì tốt nhất em nên suy nghĩ về hậu quả mà em phải gánh.”

Hạ Tử Du chợt lui về sau một bước, trong đầu chợt nhớ tới câu nói của Đàm Dịch Khiêm, "Nếu em can thiệp, tình cảm của chúng ta sẽ đi tới bước cuối cùng".....

Sắc mặt Hạ Tử Du nhanh chóng tái nhợt, sững sờ tựa vào mặt tường lạnh buốt phía sau, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Gương mặt Hạ Tử Du trong nháy mắt mất đi huyết sắc khiến trong lòng Đàm Dịch Khiêm mềm nhũn, Đàm Dịch Khiêm dịu giọng lại đi đến trước mặt Hạ Tử Du, nâng gương mặt tinh xảo Hạ Tử Du lên, nhẹ giọng dỗ dành nói, "Bà xã, em không chịu nói với anh nguyên nhân tại sao em quan tâm tới Kim Trạch Húc, anh có thể tôn trọng em mà không hỏi....... Nhưng em là vợ của anh, anh không thể nào cứ để em hết lần này đến lần khác đi quan tâm tới người đàn ông khác. Hơn nữa, bây giờ em còn đang mang thai, thời kỳ đầu mang thai không thích hợp với việc đi máy bay, anh hy vọng em có thể vì anh, cũng vì hôn nhân của chúng ta mà thận trọng suy nghĩ.”

Hạ Tử Du sững sờ nhìn Đàm Dịch Khiêm trước mặt, trong đầu không ngừng thoảng qua lời nói của Đàm Dịch Khiêm “Tình cảm sẽ đi đến bước đường cuối cùng".....

Đàm Dịch Khiêm thấy đáy mắt trong suốt của Hạ Tử Du có một tia dao động, anh lập tức ấn Hạ Tử Du vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu cô, "Vợ yêu à, anh xin lỗi, anh không phải là muốn lớn tiếng với em như vậy.... Nhưng anh sẽ không thay đổi quyết định của mình, bất kể giờ phút này em có suy nghĩ như thế nào.”

Hạ Tử Du chậm rãi đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, giọng nghèn nghẹn nói, "Đây chính là nguyên nhân hôm đó anh muốn em bảo đảm trước mặt anh sao?”

Đàm Dịch Khiêm nhìn khuôn mặt vừa tách ra của Hạ Tử Du, nhíu mày hỏi, "Sao lại nói như vậy?”

"Có một hôm nữa đêm khi em tỉnh lại vô tình nghe anh nói chuyện với cấp dưới của anh......... Em không nghe rõ anh với cấp dưới nói chuyện gì, nhưng em nghe thấy anh nhắc tới ba chữ “Kim Trạch Húc”........ Thật ra anh không tính sẽ bỏ qua cho Kim Trạch Húc đúng không?”

Đàm Dịch Khiêm hạ giọng nói, "Đừng cố tình gây sự, anh thực hiện đúng cam kết đã hứa với em.”

Hạ Tử Du lắc đầu, giọng nói trùng xuống, "Anh thực hiện cam kết anh hứa với em, nhưng anh chưa từng có cảm tình tốt với Trạch Húc, anh vẫn đang tìm cơ hội đối phó với Trạch Húc, lần này Trạch Húc bị cảnh sát tạm giữ, thật đúng ý của anh, cho nên anh muốn em làm ngơ chuyện của Trạch Húc, thậm chí còn mang chuyện lần trước em hứa với anh ra bức em không được can thiệp vào quyết định của anh!”

Khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm dần trở nên u ám xót xa, lạnh lùng nói, "Cho nên, rốt cuộc em vẫn là vì chuyện của Kim Trạch Húc mà muốn cãi nhau với anh tới cùng đúng không?”

Hạ Tử Du tức giận quay đầu sang hướng khác.

Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du xoay đầu sang chỗ khác, nghiêm mặt nói, "Lần này, không có thương lượng! Anh sẽ không cho phép em đi Anh quốc, càng không cho phép em xen vào chuyện của Kim Trạch Húc, bất kể vì lý do gì!”

Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm xoay người bỏ đi.

--- ---

Quán bar "Blue Goblin".

Robert vừa đi vào quán bar, nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, lập tức oán trách, "Tôi biết ngay mỗi lần cậu tới đây đều đuổi hết người trong quán rượu đi mà, tôi thật sự rảnh rỗi đến bị khùng mới tình nguyện vì một cú điện thoại mà tới cái quán bar vắng tanh có mỗi tôi và cậu!”

Đàm Dịch Khiêm ngồi ở quầy rượu, im lặng uống rượu không lên tiếng.

Robert vừa mới ngồi bên cạnh Đàm Dịch Khiêm đã cảm thấy cả người Đàm Dịch Khiêm tản mát ra sự lạnh lẽo rét người, Robert lập tức cẩn thận điều chỉnh giọng nói của mình, cười hắc hắc nói, "Ồ, Tổng giám đốc Đàm, đừng để ý đến những lời tôi vừa nói....... Muộn như vậy gọi tiểu nhân tới có việc gì không?”

Đàm Dịch Khiêm quay đầu hỏi Robert, "Phụ nữ đều thích cố tình gây sự như vậy sao?"

Nhìn bộ dạng chán chường của người bạn tốt, Robert lập tức hăng hái hỏi, "Sao hả, Tiểu Du chọc cậu giận sao? Không thể nào, Tiểu Du vừa mới mang thai, cậu thương cô ấy còn không kịp, sao có thể tức giận với cô ấy!”

Đàm Dịch Khiêm nhấp một hớp rượu, lạnh nhạt hờ hững nói, "Cô ấy nói cô ấy muốn đi Anh!"

Robert không hiểu, "Sao Tiểu Du đột nhiên lại muốn đi Anh Quốc?”

"Kim Trạch Húc!"

Miệng Robert lập tức há to thành hình tròn, "Thằng đó đúng là âm hồn bất tán mà, tôi thật sự không thể hiểu nổi Tử Du, tại sao lại vì hắn mà cứ cãi nhau với cậu?”

Đàm Dịch Khiêm giải thích với Robert, "Kim Trạch Húc bị cảnh sát nước Anh tạm giữ, cô ấy chỉ muốn qua đó xem hắn ta thế nào."

Robert lập tức cười hì hì, "Bị tạm giữ lại à? Chuyện tốt nha.... Cậu làm ư?"

Đàm Dịch Khiêm thản nhiên nói, "Việc này không nằm trong kế hoạch của tôi.”

Robert giật mình ngạc nhiên, "Hả, chuyện này không nằm trong kế hoạch cậu? Vậy tại sao Kim Trạch Húc lại bị tạm giữ?”

Đàm Dịch Khiêm không trả lời, ánh mắt càng âm u sâu thêm vài phần.

Robert nói, "Có điều, nói thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, cho cậu đỡ mất công ra tay........ Nhưng mà, sao vẫn cảm giác có gì đó là lạ!”

Lúc này Đàm Dịch Khiêm như đang chìm vào suy nghĩ, không có trả lời Robert.

Robert hỏi, "Vì chuyện này mà Tử Du muốn đến nước Anh rồi cậu không cho?”

Đàm Dịch Khiêm nhạt nhẽo nói, "Cô ấy đang tức giận với tôi."

Robert cười ha ha, "Thế giới này sợ rằng dám chọc cậu tức giận cũng chỉ có em gái Tiểu Du mà thôi....."

Đàm Dịch Khiêm tức giận trợn mắt liếc nhìn người bạn tốt, "Đừng có ở đây vui sướng hả hê, Đan Nhất Thuần trở thành thư ký của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu.”

Robert kêu oan, "Đúng là không công bằng mà, tiền lương Nhất Thuần là tôi trả, tôi dâng tặng cho cậu một người lao động miễn phí, cậu lại còn ra vẻ miễn cưỡng?”

Đàm Dịch Khiêm nói thẳng, "Cô ta không thích hợp ở ‘Đàm Thị’."

Robert lập tức nói, "Cậu đang lo lắng cho cảm nhận của Tiểu Du phải không? Tôi có thể giúp cậu giải thích với em gái Tiểu Du.... Làm ơn đi, cậu để Nhất Thuần ở lại công ty cậu đi, tôi thật sự sợ cô ấy rời khỏi Los Angeles rồi không biết sẽ trốn đến góc nào trong cái thế giới này... .........

Đàm Dịch Khiêm đắc ý liếc Robert, "Cậu không cần giải thích với bà xã tôi, cô ấy rất hiểu lý lẽ không phải loại người ăn giấm chua giống tôi.”

Robert cười gian nói, "Ơ, mới vừa rồi là người nào nói phụ nữ cố tình gây sự?”

Đàm Dịch Khiêm nhất thời đen mặt.

Robert thôi không đùa giỡn nữa, khuyên nhủ, "Đàm đại tổng giám đốc, mau trở về dỗ dành em gái Tiểu Du của cậu đi, tôi cũng không muốn ở quán bar này cả đêm với cậu...."
Bình Luận (0)
Comment