Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 220

Chưa tới mười hai giờ Đàm Dịch Khiêm đã về đến nhà.

Anh cũng không uống nhiều rượu, cho nên vẫn còn rất tỉnh táo.

Vặn tay mở cửa phòng ra, anh theo thói quen gọi, "Bà xã...."

Không thấy Hạ Tử Du đáp lại, Đàm Dịch Khiêm nghĩ rằng Hạ Tử Du đã ngủ, cho nên anh bước nhẹ tới mép giường, nhưng không ngờ trên giường trống không.

Đàm Dịch Khiêm tìm kiếm chung quanh cả buổi nhưng cũng không nhìn thấy Hạ Tử Du, cuối cùng anh đến chỗ người giúp việc để hỏi.

Người giúp việc nơm nớp lo sợ trả lời, "Dạ, tối nay cô chủ ngủ với Cô Ngôn Tư...."

Đàm Dịch Khiêm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó đến phòng Liễu Nhiên.

Bình thường phòng trẻ không khóa, vậy mà tối nay lại khóa trái cửa, hiển nhiên người phụ nữ nào đó không muốn nửa đêm bị ai đó ôm về phòng ngủ.

"Chết tiệt!!" Không mở được cửa phòng, Đàm Dịch Khiêm thầm quát chửi một câu.

Hạ Tử Du nằm cạnh Liễu Nhiên trong phòng trẻ, cô nghe thấy tiếng động ở chỗ tay cầm cửa, cũng biết người đứng ngoài cửa là ai, nhưng cô quyết tâm không cho người nào đó mở cửa.

Kết quả rất rõ ràng, Đàm Dịch Khiêm một mình trở về phòng, hai người ngủ hai nơi.

--- ----

Không có vợ yêu trong ngực, suốt đêm Đàm Dịch Khiêm ngủ không được yên giấc, vì thế vừa sáng sớm Đàm Dịch Khiêm đã lục đục mò sang phòng trẻ.

Cửa phòng trẻ đã mở, Đàm Dịch Khiêm bước vào phòng đúng lúc Hạ Tử Du đang trong phòng tắm rửa mặt, người giúp việc giúp Liễu Nhiên mặc quần áo.

Liễu Nhiên nhìn thấy anh rất vui vẻ gọi, "Ba!"

Đàm Dịch Khiêm làm dấu ‘xuỵt’ bằng ngón tay, Liễu Nhiên lập tức hiểu ý, gật đầu cũng che miệng lại.

Đàm Dịch Khiêm bước nhẹ vào phòng tắm, thấy Hạ Tử Du đang chải đầu, anh đột nhiên vòng hai cánh tay quanh người Hạ Tử Du, lấy lofg nhỏ nhẹ gọi, "Bà xã...."

Hạ Tử Du cũng không lên tiếng để ý tới Đàm Dịch Khiêm, trầm mặt lạnh nhạt.

Đàm Dịch Khiêm hôn phớt lên gò má Hạ Tử Du, như trẻ con kể khổ, "Không có em ngủ bên cạnh, tối hôm qua anh ngủ không ngon gì hết.”

Hạ Tử Du vẫn không lên tiếng.

Không chịu nổi Hạ Tử Du coi thường mình, Đàm Dịch Khiêm mất hết kiên nhẫn nói, “Tại sao em cứ vì chuyện của Kim Trạch Húc mà muốn cãi nhau với anh?”

Hạ Tử Du xoay người, bước ra phòng tắm.

Đàm Dịch Khiêm đuổi theo, bắt lấy cổ tay mảnh mai của Hạ Tử Du, "Anh muốn nói chuyện rõ ràng với em.”

Liễu Nhiên vừa mặc quần áo tử tế đang trừng mắt to nhìn hình ảnh ba mẹ lúc này đang giằng co.

Đàm Dịch Khiêm khựng lại liếc nhìn Hạ Tử Du, căn dặn người giúp việc, "Dẫn Liễu Nhiên đi xuống dùng bữa sáng."

Người giúp việc một giây cũng không dám trễ nãi, lập tức ôm Liễu Nhiên nhanh lẹ biến mất.

Đợi đến khi bên trong phòng chỉ còn lại Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm trầm giọng hỏi, "Vẫn không muốn nói chuyện với anh vậy sao?"

Hạ Tử Du kiên trì nói, "Em muốn đi Anh."

Đàm Dịch Khiêm cũng không nhường nhịn, "Anh nói rồi không được!!"

"Không cho phép, không được, không cần hỏi tới, không cần biết.... Đối với em, ngoài những lời cưỡng chế mệnh lệnh thế này, anh còn có thể nói với em những lời nào?” Hạ Tử Du như phát điên quát lên.

"Tử Du, đừng vô lý như vậy."

"Anh cảm thấy em vô lý sao?Vậy lúc nào thì anh nói chuyện có lý với em? Anh luôn nghĩ rằng chuyện anh làm là đúng, đến khi nào thì anh mới có thể quan tâm đến cảm nhận của em?”

"Bà xã ——" Đàm Dịch Khiêm không kiên nhẫn nhìn cô chằm chằm.

Hạ Tử Du kích động nói, "Chẳng nhẽ em không thể có chút tự do nào sao?"

Đàm Dịch Khiêm cố gắng làm dịu lại bầu không khí căng thẳng, "Chúng ta không nên nói chuyện này."

Cảm xúc Hạ Tử Du vẫn dâng cao, "Trong mắt em anh căn bản đã hình thành thói quen nắm trong tay tất cả.......... Em không biết vì sao anh không quan tâm đến cảm nhận của em? Anh đã nói anh tôn trọng em cho nên sẽ không hỏi nguyên nhân em quan tâm tới Kim Trạch Húc, em rất cảm kích anh vì sự rộng lượng đó, cũng rất vui vì anh tin tưởng bà xã anh, nhưng chúng ta sống với nhau lâu như vậy, tại sao anh vẫn luôn bá đạo như thế? Mọi việc chúng ta đều có thể thương lượng mà, nếu anh không yên tâm em một mình đi gặp Kim Trạch Húc, anh có thể bảo người đi cùng với em, tại sao lần nào cũng muốn để em phải cầu xin anh như vậy chứ?”

Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm tái xanh, "Tốt nhất bây giờ em nên khống chế lại tâm trạng của mình, bây giờ em không phải là một mình nữa.”

Ý thức được thái độ quá khích của mình, Hạ Tử Du cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình, dịu giọng nói, "Ông xã, em nhất định phải đi Anh một chuyến...."

Đàm Dịch Khiêm kiên trì nói, "Bất kể em nói cái gì, anh cũng sẽ không đồng ý cho em đi Anh!"

Hạ Tử Du hành động theo cảm tình nói, "Vậy chúng ta không còn gì để nói...."

Dứt lời, Hạ Tử Du né tránh cái nhìn lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm lập tức rời khỏi phòng trẻ.

Đàm Dịch Khiêm nhìn bóng dáng quật cường của Hạ Tử Du rời đi, chỉ biết thở dài.

Tại sao đến hôm nay anh và cô vẫn khó mà thấu hiểu đến thể?

Từ khi kết hôn đến nay, lần đầu tiên anh cảm thấy thật mệt mỏi....Đối với chuyện mỗi lần cô vì Kim Trạch Húc mà cầu xin anh, anh đều cảm thấy mệt mỏi.

Giữa bọn họ tại sao cứ phải vì Kim Trạch Húc mà cãi nhau hết lần này tới lần khác?

--- ----

Sau khi Hạ Tử Du bỏ đi, Đàm Dịch Khiêm lái xe tới công ty.

Bởi vì tối hôm ngủ riêng Đàm Dịch Khiêm không quen nên không ngủ được, vì thế mới sáng sớm mà anh đã cảm thấy cổ họng đau rát không thôi, toàn bộ gân cốt căng thẳng, sau đó cộng thêm sự mệt mỏi vì vừa rồi cãi nhau với Hạ Tử Du, sau khi Đàm Dịch Khiêm đến phòng làm việc liền đó dựa người vào ghế nghỉ ngơi.

Đan Nhất Thuần ôm một xấp văn kiện đi vào phòng làm việc, vô tình nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm mệt mỏi nhắm mắt sau bàn làm việc, Đan Nhất Thuần kinh ngạc, "Ô, Dịch Khiêm, sao anh lại tới đây?"

Đàm Dịch Khiêm vẫn dựa vào ghế, không trả lời Đan Nhất Thuần.

Đan Nhất Thuần nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm nhắm hai mắt nhưng vẫn hơi động đậy nơi cổ họng, quan tâm hỏi, "Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

"Ừ."

Đan Nhất Thuần đi tới phía sau Đàm Dịch Khiêm, tay khoác lên vai Đàm Dịch Khiêm, nhẹ nhàng xoa bóp, "Sao không ngủ được? Nhìn anh có vẻ như rất mệt."

Đàm Dịch Khiêm mở mắt ra, liếc nhìn Đan Nhất Thuần.

Mái tóc dài màu đen uốn xoăn, trên tai đeo một đôi khuyên tai vàng hình tròn, hang lông mi dài và cong, đôi môi đỏ tươi như son, dáng người vô cùng mê hoặc đàn ông....... Cô dường như so với thời gian lúc đầu khi anh quen biết cô đã xinh đẹp nay lại càng thêm quyến rũ hơn.

Đan Nhất Thuần lập tức buông tay ra, lui về phía sau, "Thật xin lỗi, em không phải cố ý.... Em chỉ cảm thấy là anh mệt mỏi cho nên muốn giúp anh thả lỏng một chút, em xin lỗi vì đã quên sửa thói quen này."

Thật ra thì trong hai năm Đan Nhất Thuần ở bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, mỗi khi Đan Nhất Thuần trông thấy Đàm Dịch Khiêm mệt mỏi thì cô đều sẽ giúp anh xoa bóp....

Đàm Dịch Khiêm nhắm mắt lại, bình tĩnh nói, " Kỹ thuật của cô có tiến bộ rồi."

Đan Nhất Thuần lại đặt tay lên vai Đàm Dịch Khiêm, nhợt nhạt cười, "Anh không phải ghét bỏ là tốt rồi."

Đàm Dịch Khiêm không nói gì thêm.

"Đúng rồi, sao hôm nay anh lại tới công ty vậy?"

"Tại sao tôi không thể tới?"

"Hôm nay là sinh nhật anh mà, mấy ngày trước anh bảo em hủy bỏ hết mấy cuộc họp hội nghị ngày hôm nay, anh nói hôm nay anh muốn ở nhà với Tử Du và Ngôn Ngôn."

Nhớ lại ngày hôm nay, Đàm Dịch Khiêm mở mắt ra.

"Anh..........Tại sao không ở nhà?"

Đàm Dịch Khiêm ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói, "Không có gì, cô đi xuống đi.......”

Đan Nhất Thuần gật đầu, "Dạ."

Lúc Đan Nhất Thuần xoay người đi, Đàm Dịch Khiêm lên tiếng nói, "Mang hết lịch hẹn của mấy cuộc họp hội nghị và hành trình hôm nay đến đây.”

Chỉ chốc lát sau, Đan Nhất Thuần cầm tư liệu đi họp cùng lịch hành trình để ở trên mặt bàn của Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm đang muốn cầm lên tài liệu mở ra xem, nhưng phát hiện phía trên đống tài liệu để một chiếc hộp tinh xảo đắt giá bọc giấy hoa màu đen.

"Dịch Khiêm, cái này là em.... À, là quà bạn bè tặng anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

Đàm Dịch Khiêm nhìn chiếc hộp màu đen tinh xảo này, trong đầu thoảng qua trận cãi nhau từ hôm qua đến hôm nay của anh và Hạ Tử Du.

Đan Nhất Thuần nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Cái này là em tự chọn theo ánh mắt của em, không biết anh có thích hay không, nhưng theo như những bộ đồ trước kia em đã tặng cho anh, em nghĩ chắc cũng không đến nỗi quá tệ...........”

"Cám ơn!"

Mặc dù Đàm Dịch Khiêm không mở hộp quà ra, nhưng được Đàm Dịch Khiêm đáp lại, Đan Nhất Thuần đã cảm thấy rất vui, "Dịch Khiêm, sinh nhật vui vẻ!"

Đàm Dịch Khiêm đưa mắt chuyển sang xấp tài liệu cho cuộc họp trước mặt.

Đan Nhất Thuần lập tức nói, "Bây giờ em đi thông báo cho mọi người đi họp."

....

Sau khi Đan Nhất Thuần rời đi, Đàm Dịch Khiêm nhìn đống tài liệu một hồi, có lẽ vì Đan Nhất Thuần tặng quà cho anh làm tâm trạng anh càng thêm phiền loạn, anh lên cầm điện thoại gọi cho Hạ Tử Du.

Thế nhưng, điện thoại Hạ Tử Du không thể nào kết nối được.

Đàm Dịch Khiêm nghĩ là Hạ Tử Du không muốn nghe điện thoại của anh, ngay sau đó anh gọi điện thoại về nhà.

Hình như là điện thoại reng chưa được mấy giây, người giúp việc đã rất nhanh nhận điện thoại, "Dạ.... ông chủ."

Đàm Dịch Khiêm nghe ra giọng của người giúp việc dường như có phần hơi thở dốc, Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng hỏi, "Tử Du đâu?"

"Ông.... ông chủ, cô chủ bảo tài xế chở cô ấy đến sân bay rồi, chúng tôi đang muốn thông báo với cậu....." Thời điểm Đàm Dịch Khiêm gọi điện thoại về cũng đúng lúc người giúp việc đang muốn gọi điện thoại cho anh.

"Đến sân bay?" Đôi mắt đen thẳm gian xảo ranh mãnh của Đàm Dịch Khiêm híp lại như đường chỉ, vô cùng lạnh lẽo.

"Đúng vậy, cô chủ không có ở nhà, chúng tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ...........
Bình Luận (0)
Comment