Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 106

Mùi thuốc súng nồng nạc trong chốc lát đều có thể ngửi thấy rõ. Thái Vy không biết nên nói sao, Đồng Khởi cùng cô không thân thiết cho lắm, lần cuối cùng họ gặp nhau khoảng độ hơn một năm trước.

"...Đồng Khởi? Sao cậu lại làm ở đây?"

Thái Vy kéo Tống Bảo đang trừng mắt với Đồng Khởi.

Giọng nói và biểu cảm trên gương mặt của cậu ta không dấu nổi vẻ vui mừng. Trực tiếp cầm tay của cô vung vẩy.

"Là cậu thật rồi! Tuần trước tôi nghe Chi nói cậu có quay lại."

Cô gật đầu, bàn tay của Đồng Khởi thậm trí còn chai nhiều hơn cả Đồng Chi, những vết chai này thực sự là... Lúc cậu định buông thì cô niết tay thêm một chút nữa khiến cậu đỏ mặt có chút vui sướng.

"Vị này là?"

Thái Vy kéo Tống Bảo mặt nặng mày nhẹ ra giới thiệu: "...Em trai của tôi."

Tống Bảo lập tức phản kháng quay đầu ra nhìn cô, cái biểu cảm cực kì khôi hài. Em trai cái khỉ mốc!

Hai người nói qua nói lại mấy câu, Đồng Khởi cực kì quan tâm Thái Vy nhưng vì công việc nên cậu không thể nán lại lâu.

Sau khi cậu ta đi mất dạng cô mới thở phào nhẹ nhõm một cái. Tay lấy mảnh dây thép tiếp tục chọc vào cửa. Lúc này chính là đỉnh cao của đêm nay, tiệc chính đã vào.

Tiếng cạch vang lên. Đôi mắt cô cong lên hiện ý cười, còn Tống Bảo thì không hiểu nổi, lòng cậu cứ ngứa ngáy vì hình ảnh cô nắm tay của tên điên kia.

Cô xoay nắm tay cửa, kéo Tống Bảo rất là nhanh vào trong rồi khóa lại y như cũ. Căn phòng cũng giống với mọi căn phòng bình thường khác.

Cô soi đèn điện thoại một vòng nhưng cũng không tìm ra.

"Cậu xem, quán bar thì liên tưởng đến cái gì?"

"Chơi gái."

Thái Vy cũng nghĩ như thế, vậy chắc chắn chính là Dê rồi. Dê là biểu tượng cho tính dục cùng với khía cạnh tiêu cực là thói dâm đãng, sự thô tục¹.

Nhưng tìm không thấy hình con dê nào ngoài cái con chỉ có cái sừng dài vươn không thấy mặt trên khung tranh treo cao nhỏ ở trên tường.

Mà dê sừng nó xoắn xoắn mà nhỉ? Mà đấy là cừu mà? Vậy thôi cứ thử xem nào. Thái Vy chỉ lên bức tranh trên cao, có kê ghế cũng không lấy được trừ khi là hai người trồng lên nhau thì còn có cơ hội.

"Chắc chưa?"

Cô không rõ lắm cả không biết nên trả lời với Tống Bảo như thế nào.

"..."

Cậu thở dài cúi người xuống, Thái Vy cũng cởi giày, cô không nặng lắm đâu chỉ có 56kg thôi... Hai chân dẫm lên vai của Tống Bảo, váy với chả vóc ám muốn chết.

"Đừng ngẩng đầu đấy."

"Biết rồi." Ngẩng đầu lên sẽ lộ chip...

Cậu từ từ đừng dậy, Thái Vy run run bám vào đầu của Tống Bảo, so với tưởng tượng thực hành khó hơn rất rất nhiều huhu. Cô run run từ từ đứng dậy, tiếng nhạc bên ngoài ngày một to, còn Thái Vy thì đang chảy mồ hôi hột về cái khung hình dở hơi.

Tới rồi! Cô vươn tay nhấc khung hình đó ra, nếu chỉ là một tấm hình thông thường thì không thể nào nặng được như vậy. Lòng cô vui sướng nhanh trong cậy khung ảnh ra xem.

Không sai một mảnh giấy được gấp làm 4 lần được nhép đầy một khung hình. Lòng cô vui hơn được tiền.

"Tìm thấy gì rồi à?" Tống Bảo cảm giác như là cô đang cười đến rung cả người.

"Ừm, chuẩn hàng rồi. Cậu chịu khó một chút nữa."

Nhanh chân nhanh tay nhét hết vào túi xách. Thái Vy lấy chiếc khăn tay ra lau sạch sẽ khung ảnh, lúc để nó lại chỗ cũ hơi mất công do phải ngắm xem nó đã đúng vị trí kia chưa.

"Được rồi, cậu hạ người xuống. Từ từ thôi."

Tống Bảo thận trọng lắm kiểu như cậu đã từng làm trộm chuyên nghiệp rồi vậy. Nhưng có những chuyện chúng ta không ngờ tới thì lại xuất hiện. Cả người của Thái Vy do mất thăng bằng ngã lên người cậu. Chân đạp đúng chỗ hiểm...

...

Cậu muốn kêu nhưng ở trong tình thế này không thể nào kêu được.

"Đấy, dm tao nói rồi con khốn đấy chỉ có thế thôi." Là tiếng chửi bới từ ngoài cửa truyền tới. Thái Vy mặt mày méo sệch đưa tay bịt mồm Tống Bảo. Khuôn mặt cực kì ăn năn hối cải. Cô không ngừng chắp tay xin lỗi cậu một vạn lần.

Cô kéo Tống Bảo đứng dậy thì lại có tiếng truyền từ ngoài cửa đập uỳnh một cái. Cả hai đều giật bắn lên, áp sát vào trong góc tường. Gần đến mức có thể cảm nhận được mùi hương cơ thể một cách rõ ràng nhất.

"Anh muốn, em phải cho anh!" Giọng nói gầm gừ của tên đàn ông ở ngoài cửa còn đập đập vào.

Tiếng hôn hít chụt chịt khiến cô và cậu đỏ mặt tía tai, nhưng đến lúc cuối cô gái vẫn rất lí trí bảo cậu kia muốn đến phòng riêng.

"Trời ơi...." Thái Vy gãi gãi đầu mặt mày đỏ bừng xoay người nhìn Tống Bảo. Khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta hiện lên chắc chắn phải e thẹn hơn cả cô,còn đưa tay che cơ. Cảm giác như một tiểu thịt tươi chưa trả sự đời.

Tống Bảo thực sự có cảm giác với Thái Vy. Cậu không thể nhìn cô một cách tự nhiên được.

"Khụ... Nên ra khỏi chỗ quái quỷ này ngay lập tức..."

"Ừ."

Thái Vy khẽ xoay tay nắm cửa, đầu hé ra nhìn thì thấy bọn người ngoài kia vẫn đang say sưa nhảy nhót theo điệu nhạc, cô cầm tay của Tống Bảo đi về phòng của Long Thiên Vũ một cách nhanh nhất. Tống Bảo mặt vẫn không hết đỏ...

Tề Ưng thấy nữ hiệp xuất hiện trở về lập tức tấn công dồn dập. Nhưng bị Long Thiên Vũ ném cho một cái nhìn cảnh cáo nên không dám làm gì nữa.

Cô ngồi xuống ghế khẽ nói với anh rằng không cần ở lại đây lâu.

Long Thiên Vũ cũng chán chỗ này lắm rồi nếu cô không đòi anh chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện.

"Ơ kìa anh Long về sớm thế." Tề Ưng chắc chắn sẽ không tha cho anh.

Long Thiên Vũ nhẹ nhàng nhún vai kéo Thái Vy vào vai để cô gối lên vai của mình đáp: "Đến giờ trẻ em đi ngủ, không thể chậm trễ."

Tề Ưng cứng họng không thể phản bác được câu này.

"Vậy hôm nào rảnh chúng ta lại làm vài chén nhé anh Long."

"Được."

...

Tống Bảo thở phào ngồi trên xe. Thái Vy cũng vậy cả hai như vừa trải qua một trận chiến đấu khó nhằn vậy.

"Tìm được cái em cần chưa?"

Cô khẽ mỉm cười đáp: "Rồi ạ, không có Tống Bảo chắc cũng không xong anh ạ."

Long Thiên Vũ đưa tay xoa xoa đầu của Thái Vy cưng chiều. Tài liệu quan trọng cô nghĩ là cô nên về nhà sớm rồi.

"Anh này, em nghĩ là hôm nay em không về nhà anh ngủ rồi, chuyện quan trọng em phải mang cái này về kiểm chứng đã, anh bảo với ông giúp em nhé."

Long Thiên Vũ đương nhiên chính là không chịu bảo hộ cô có mà ăn đòn hộ cô... Ông của anh tính tình cổ quái ai mà dám trêu vào.

"Anh cứ nói qua cho ông là được, em nhắn cho ông rồi, ông không làm gì đâu."

Không làm gì đâu... Em gái à... Em không biết ông kinh khủng cỡ nào đâu.

"Bảo."

Tống Bảo nhìn anh đáp: "Vâng."
Bình Luận (0)
Comment