[Đn Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 61

TruyenWiki, ừ thì, như đã hứa, chương này tặng em, mong là tui hông quá muộn

Thi tốt nhé cô gái ^_^

À mà... dịch này rồi mà vẫn thi như cũ à?

_______________________________

" Hỗn độn... thời khắc cuối cùng... thời kỳ hỗn nguyên...

" Bóng tối... Sắp tới gần..."

___________________________

Ngày hôm nay, nắng nhẹ ít mây và có gió thoảng, mật độ hơi nước trong không khí cũng ở mức vừa phải khiến con người cảm thấy dễ chịu... Vì vậy có thể nói một lần nữa, hôm nay là một ngày nắng đẹp đối với thành phố Magnolia

Tuy nhiên, trái ngược với điều đó, chính trị và xã hội của đất nước trung lập Fiore, lại đang có những biến động diễn ra trên diện rộng khiến các nhà chức trách đau đầu bất lực... những bước khởi đầu... cho một thứ khủng hoảng còn lớn hơn cả như vậy...


Trong sảnh lớn của hội quán Fairy Tail hiện tại

" Lại thêm một vụ nổ nữa, chán thiệt đó..." Lucy lướt nhanh qua những con chữ được in lớn ngay trang nhất của tờ báo trên tay, rồi bất chợt nhíu mày với những gì mình nhìn thấy

" Đã có chuyện gì nghiêm trọng sao?" Kinana đang bưng đến cho hai cô gái phần ăn của bữa sáng, nghe thấy lời cảm thán này của cô, cũng không nhịn được hỏi một câu

" Là các vụ đánh bom nhà thờ đấy ạ, rất nhiều vụ đã xảy ra nhưng người ta vẫn không biết được thủ phạm..." Wendy nhẹ giọng giải thích

" Coi bộ thật nguy hiểm..." Carla cũng gật đầu

" Người trong ảnh này... là người trong nhiệm vụ Nirvana lần đó đúng không?" Còn Lucy, sau khi săm soi hết nội dung bài viết, giật mình chỉ cho Wendy một tấm hình

Cả đám vểnh cổ ngó về phía ngón tay cô hóng hớt


" A! Là anh ta!" Và rõ ràng là, Wendy cũng còn nhớ anh chàng này...

Dù sao thì tên cứng nhắc này cũng chính là cái người đã cướp Jellal đi từ tay họ!

" Trông anh ta chẳng khác gì cả nhỉ?" Khác với hai cô gái, Happy chỉ hơi ngạc nhiên một chút 

" Vậy là anh ta cũng phụ trách cả vụ việc lần này?" Và Carla cũng chỉ đơn giản nhướn mày

" Aye~ Nhưng mà mấy kẻ gây nên vụ này hình như chỉ mới nổi mấy năm gần đây thôi!" Happy lại cắn một ngụm cá, lắc đuôi thỏa mãn

Vì vậy, anh chàng đội trưởng đáng thương nhanh chóng bị lãng quên khỏi cuộc trò chuyện

" Xem ra thời gian 7 năm khiến chúng ta lạc hậu đi nhiều quá..." Wendy than thở

Trong lúc các cô gái vẫn còn đang hào hứng tán dóc, một cử động mạnh kéo theo tiếng gió rít không báo trước vang lên ngay bên cạnh họ, khiến tất cả phải trố mắt nhìn sang...


"..." Natsu- vốn bởi vì phải làm ruộng (lao động công ích để trả cho đống tài sản mà cậu ta vừa phá tanh bành) mà mệt nhoài nằm lăn ra ngủ ngay trên sàn hội quán- đột nhiên bật người ngồi dậy, khụt khịt mũi mình một cách kỳ quái:" Cái mùi gì vậy?!"

" Natsu? Chuy..."

" Chị Lucy! Có người tìm chị này!!" Cùng lúc đó, tiếng của Romeo vọng vào từ phía ngoài cửa

Bởi vì tiếng la này của cậu nhóc, những âm thanh nói chuyện ngay lập tức im bặt. Sau đó, như một phản xạ, cả bàn mà cô gái tóc vàng đang ngồi, đặc biệt là chính Lucy, không nhịn được lần nữa nghiêng đầu, mang theo tò mò cùng nghi hoặc mà dồn ánh nhìn ra bên ngoài cổng lớn

Chẳng để họ chờ thêm giây nào, rất nhanh, xuất hiện trước bao con mắt, là một cô gái lạ mặt vô cùng xinh đẹp... tựa một con búp bê, phải, búp bê giữa thời hiện thực... ngoan ngoãn đứng yên chịu đựng tất cả mọi con mắt dò xét bắn đến và yên lặng nở một nụ cười dịu dàng...
" Cô gái tóc vàng ngồi ở đằng kia, chính là chị Lucy đấy!" Theo lời giới thiệu nhiệt tình của Romeo, người đột ngột xuất hiện chỉ mất 1 giây, trước khi rất vội vã, cũng rất trông chờ, bước nhanh về phía cô gái được gọi tên

Lucy lịch sự đứng dậy, chăm chú quan sát cô ấy

" Chị... có phải là Lucy Heartfilia?" Cô gái lạ dè dặt cất lời

" À, đúng rồi, là tôi..." Lucy nhanh chóng gật đầu xác định, chớp mắt, nhưng lại cảm thấy thật nghi hoặc:" Còn cô... là ai thế?"

Và tại sao lại muốn tìm tôi?

Nhưng chỉ cần có thế...

" Cô... là ai?" Cô gái lạ vô cùng ấm ức lặp lại câu hỏi ... rồi chớp mắt, lại chớp mắt...

" Oaaaaaaaa!!!"

" Ơ kìa???"

...

Michelle Lobster

Sau lần giới thiệu đầu tiên hoàn toàn thất bại và kết thúc bằng trận khóc kinh thiên động địa tới mau mà đi cũng nhanh của cô gái mới đến, cuối cùng thì, Fairy Tail cũng thành công biết được tên của cô ấy
Cơ mà...

" Em đã rất mừng vì được gặp lại Lucy-neesan đó!" Michelle nói như vậy với tông giọng vẫn còn nức nở không thôi

" Khoan, từ từ..." Câu nói này, khiến Lucy mất hai giây để phân tích ý nghĩa, thêm hai giây để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm...

" Neesan ấy hả?!" Cuối cùng, cả đám vẫn không nhịn được la toáng lên

Nóc nhà Fairy Tail sắp bay đi mất =_=

" Sự thật phũ phàng! Cha của Lucy có một đứa con ngoài giá thú!!!" Yên tĩnh chưa được 2s, Happy đã ngay lập tức đưa ra kết luận

" Không, không phải đâu, nhà Lobster và nhà Heartfilia chỉ có họ hàng xa thôi à!" Khiến cho Michelle cười bất đắc dĩ nhanh chóng đính chính cậu ta

" Ồ, vậy là họ hàng của Lucy"

" Hiểu rồi"

Mọi người đều thở phào

" Thế cô là con gái Lucy thật hả?" Chỉ có Natsu là lạ nhất, ghé sát lại phía Michelle với ánh nhìn săm soi, rồi nhăn mày
" Nghĩ gì mà nói thế?!" Lucy ngay ̣lập tức muốn khóc thét

" Đùa thôi được không, bà mẹ bỉm sữa" Cậu trai lửa quay lại bĩu môi

" Thế nhưng, tại sao lại là neesan?" Chắc không chỉ có Wendy là vẫn còn thắc mắc

Dù sao thì... trông Michelle có vẻ còn lớn hơn cả Lucy, còn là họ hàng xa nữa, dù với lần đầu gặp mặt hay là gặp lại sau thời gian dài thì... "san" không phải là đủ rồi sao?

Lucy cũng có câu hỏi tương tự

" Thì tại vì em nhỏ hơn, nên em gọi chị là neesan!" Nhưng Michelle rất quả quyết khẳng định như vậy, chắc chắn là cô nàng sẽ không đồng ý thay đổi cách xưng hô hay cái gì đó tương tự đâu

Sau đó... tiếp tục là một mớ kiến thức mà tôi cá là dù họ có nói đi nói lại thêm chục lần nữa, Natsu cũng chẳng bao giờ có thể hiểu nổi về sự thay đổi của thời gian...
" Được rồi, còn cái hộp này..." Lucy cuối cùng cũng đã coi như cam chịu với cách xưng hô này, vì thế, cô nàng nhanh chóng chuyển sự tò mò của mình sang phía chiếc hộp "cô em gái hờ" đã giữ khư khư từ đầu đến giờ:" Nó là cái gì vậy?"

" Cái này, em đã đến để đưa nó cho chị đấy..." Michelle có vẻ hơi buồn khi nhắc đến chiếc hộp, nhưng sau đó, cô gái lại nhanh chóng nhảy về phía Lucy:" Neesan chị biết không...!"

Ầm! Rầm!

Kết quả của việc quên béng mình đang làm gì là nguyên cái chân sưng tấy như muốn bong gân đến nơi...

" Em đã đi khắp nơi, chỉ để đưa thứ này cho chị đấy!" Michelle tái xanh mặt vì đau

" Thế nên..." Đâu đó vang lên tiếng thở dài, Michelle chợt cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương của mình, mát lạnh
" Hết đau rồi..." Cô ấy ngẩn người ngước mắt nhìn theo bóng lưng kia mà lẩm bẩm

" Đây là cái gì thế?" Cô gái mới đến dùng một tay nhẹ nhàng nâng bổng cái hộp mà cả Kinana, Lucy và Wendy đang gù lưng ra đỡ, bật cười trêu chọc:" Mấy đứa làm quá vừa vừa thôi, Michelle người ta còn cầm cái này đi được cả quãng đường dài như vậy!"

" Charlos-nee?!"

" Chị về rồi đấy ạ?"

Lucy và Wendy vui vẻ ngẩng đầu nhìn cô ấy

" Ừ, công việc xong sớm hơn dự tính của tôi" Charlos gật đầu, nhẹ nhàng đặt cái hộp của Michelle lên chiếc bàn gần họ nhất

" Mừng cậu trở về" Mira chậm rãi đến muộn nghiêng đầu mỉm cười với cô

" Tôi về rồi đây" Charlos dịu dàng gật đầu

Đám Natsu:"..." Tại sao họ rõ ràng không làm gì mà chúng tôi cũng cảm thấy nhão dính dính?
" Rồi, thế nên, mừng gặp lại..." Charlos gõ gõ vài cái lên chiếc hộp trên bàn, rồi nhẹ nhàng quay người, ánh mắt mang cười nhìn về phía Michelle Lobster:" Michelle, thời gian qua như thế nào, em ổn chứ?"

Đôi con ngươi đen xẹt qua một tia không rõ

" Dạ vâng, rất vui vì được gặp lại chị, Charlos-san!" Michelle ngẩn ra một thoáng, rồi cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô gái cúi người một chút, khi ngẩng đầu, đôi mắt màu lam lại lần nữa trong veo:" Mấy tháng nay cũng không đến nỗi nào ạ"

" Eh? Ehhhhhh???" Đám Natsu trông thấy hai người đối thoại, lại lần nữa la lên kinh ngạc

" Charlos-nee, chị có quen cô gái này à?!" Eflman không nhịn được sáng cả mắt

" Hở? Ừ đúng rồi!" Charlos tỏ vẻ đương nhiên mà gật đầu, rồi chợt quay về phía một hướng, nhướn mày nhìn Lucy:" Cô ấy chưa nói với em sao?"
" Nói... nói gì ạ?" Lucy chớp mắt, ngẩn ra lắc đầu

" Nói cho em, một khoảng thời gian dài trước đó, Michelle chính là trợ thủ đắc lực của cha em, ngài Jude Heartfilia đấy!" Charlos nhún vai, chậm rãi bước đến trước mặt Michelle, cô gái hơi cúi người, trong một giây, ánh mắt có cái gì đó rất lạ lóe qua. Thế nhưng chưa kịp để Michelle bắt được điều gì, Charlos cũng đã lần nữa ngẩng đầu, vươn tay xoa đầu cô gái trước mặt một cái, rồi mỉm cười dịu dàng:" Thậm chí là cả trước khi tôi quen biết ông ấy nữa!"

" Thật... là thật sao?" Lucy bất giác cắn môi mình, không kìm được nhìn chằm chằm về phía cô gái kia chờ đợi một đáp án

Không khí bất chợt chìm hẳn, còn Charlos, cô ấy nhân cơ hội này thản nhiên bước về hướng quầy bar, lắc lắc đầu trước tia nhìn dò hỏi của Mira, rồi bắt đầu yên lặng lắng nghe câu chuyện
"... Vâng, đúng như Charlos nói, em từng phụ việc cho bác Jude ở ngân hàng..." Phía bên này, trước ánh mắt trông chờ phức tạp của Lucy, Michelle nhẹ nhàng gật đầu, khóe mắt hơi sụp xuống, cô gái buồn bã thì thào:" Em cũng là người duy nhất đã ở đó... khi mà bác Jude qua đời..."

" Cái hộp đó..." Michelle lặng lẽ nâng đầu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn khối chữ nhật nằm yên tĩnh trên bàn, rồi lại rũ mắt:" Cái hộp đó, nó là thứ trước khi bác Jude nhắm mắt, căn dặn em nhất định phải đưa tận tay cho chị Lucy..."

" Khi nghe tin chị mất tích cùng mọi người ở Thiên Lang đảo, bác Jude đã rất lo lắng... thế nhưng... bác ấy vẫn luôn tin tưởng rằng chị còn sống... ở một nơi nào đó... chị Lucy... chắc chắn vẫn còn sống..."

Cả hội quán chìm vào một khoảng lặng
Phải, 7 năm, họ đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, lướt qua quá nhiều chuyện... và để lại sự chờ đợi mong mỏi cho quá nhiều người...

Nhưng không phải ai... cũng chờ được đến lúc này, để có thể hạnh phúc thấy ngày đoàn viên...

" Bác Jude... đã ra đi trong thanh thản, rất bình yên... tựa như... chỉ là chìm vào một giấc ngủ vậy..." Michelle tiếp tục câu chuyện bằng giọng rất nhẹ, nhẹ dần:" Kể từ ngày hôm đó, em đã luôn đi tìm chị, chị Lucy à, để đưa lại cho chị thứ này... tựa như nguyện vọng cuối cùng của bác Jude..."

"..." Cha...

Lucy liên tục cắn chặt môi, rồi lại buông lỏng, để lại những vết răng đỏ bừng dễ thấy trên bờ môi đã tái nhợt từ bao giờ.

Bàn tay nhỏ nhắn không tự chủ tìm về phía chùm chìa khóa trên thắt lưng, mát lạnh, Lucy chỉ cảm thấy đầu óc mình thật hỗn loạn... nơi ấy, có một chiếc chìa khóa mới cóng, chiếc chìa khóa bạc độc nhất, thuộc về duy nhất một mình cô...
Những câu hỏi tưởng như đã nguôi ngoai, hiện giờ lại tràn về như nước lũ...

Tại sao... Tại sao...? Tại sao lại là bây giờ? Tại sao không phải lúc trước? Tại sao khi ấy cha lại làm như vậy? Tại sao tôi lại không bỏ qua được quá khứ?

Tại sao tôi không làm lành với ông ngày đó?

Tại sao?

" Lucy" Giữa dòng suy nghĩ mơ hồ, có một giọng nam trầm ấm áp vang lên và một bàn tay đầy sức mạnh đặt lên bờ vai đang khẽ run của cô gái trẻ

Lucy nâng tầm mắt ngước nhìn cậu bạn thân, màu chocolate sẫm lại đến đắng ngắt, thế nhưng, đối diện cô, và khác hẳn với cô, Natsu  nở nụ cười đặc trưng của mình, cười toe toét:" Mở cái hộp ra đi! Cậu cũng muốn biết về nó mà đúng không?"

Lucy chớp mắt, một giây đó, như bị ảnh hưởng vậy, cô cũng nhanh chóng dịu đi, khẽ mỉm cười:" Ừ nhỉ..."
Thế nhưng trước tiên, Lucy vẫn quay về phía cô gái kia- để chắc chắn an toàn đủ để cô mở nó ra ở hội quán- dò hỏi:" Michelle, cô có biết trong này chứa cái gì không?"

" Em không biết" Có điều, Michelle chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu:" Bác Jude bảo em phải đưa tận tay cái hộp cho chị Lucy, thế nên em chưa từng xem xét bên trong..."

Không thể biết trước bên trong có cái gì sao? Lucy hơi do dự một thoáng...

Nhưng một lần nữa, đứng bên cạnh cô, Natsu lại cười càng rực rỡ:" Michelle đã rất kiên trì tìm cậu mà!"

" Ít ra cậu cũng phải cho cô ấy biết cô ấy đã mang cái gì trong suốt cuộc hành trình của mình chứ?"

" Luce!"

" Được... được rồi..." Lucy cam chịu thở dài, nhanh nhẹn bật nắp chiếc hộp cồng kềnh

Và bên trong

"..." Những ai đang nghểnh cổ hóng diễn biến trố mắt nhìn cái cuộn giấy... không, ý tôi là- một cái gì đó- được cuộn không khác gì xác ướp
"..." Nói gì bây giờ mới đúng?

Natsu, Lucy ngu ngốc nhìn nhau

" Đây là cái gì?" Lucy quyết định cầm vật kì lạ kia lên, ừm, quả nhiên nếu không có hộp thì thứ này khá nhẹ

" Có khi nào nó được ếm bùa bên trong không?" Natsu cũng ghé sát mặt vô để quan sát, nhưng cuối cùng lại không nhịn được lần nữa khụt khịt mũi mình, nhăn mày:" Chắc đây là thứ tôi đã ngửi thấy..."

Vẫn không thể đoán được điều gì về thứ được che sau lớp băng vải, mở cũng đã mở ra rồi, Lucy chớp mắt, dứt khoát xé luôn lớp băng che kín kia ra, nghiên cứu vật mà cha đã để lại cho mình

Thế nhưng, thứ hiện ra trước mặt họ, lại lần nữa đưa cả nhóm về với một sự trầm tư mới

" Đây rốt cuộc là cái gì vậy?" Đầu lông mày của Natsu nhăn tít lại vào nhau, sau một hồi lục tìm ký ức không có kết quả, cậu chàng tròn mắt lặp lại câu hỏi một lần nữa
" Không biết" Lần này, kể cả là người sở hữu kiến thức được cho là rộng rãi như Lucy cũng phải đầu hàng, cô lắc đầu bất lực

Thứ được cho là do cha cô để lại, hiện tại đang được đặt trên bàn, có hình dáng của một cây gậy dài với một đầu to hơn dạng hình tròn, và thân gậy thuôn nhọn dần về phía đầu bên kia. Hơn nữa, mang theo những hoa văn rất kỳ lạ trên người

" Có phải là một thứ gì đó rất quan trọng với bác Jude không?" Michelle nhẹ nhàng hỏi

" Tôi không biết, tôi chưa từng thấy vật này" Lucy lắc đầu không thể xác định

" Có thể là một loại vũ khí!" Natsu mặc sức tưởng tượng

" Không thể nào!" Lucy ngay lập tức lắc đầu bác bỏ

Với cha cô- một người bình thường không thể sử dụng ma thuật và còn làm trong lĩnh vực thương nghiệp, cô cá là ma thuật ông ấy có thể giải thích đúng nhất về tác dụng chính là ma thuật tinh linh của cô và mẹ, không thể nào ông ấy lại cất giữ một loại vũ khí ma thuật kỳ quái thế này cả!
" A!" Đúng lúc này, giọng la oai oái của chị gái bọn họ vang lên từ phía quầy bar, cắt đứt toàn bộ chuỗi dài tưởng tượng

Đang thảnh thơi bắt chéo chân nhìn mấy đứa em ra sức phấn đấu, Charlos ngay lập tức bị Mira kéo tai cho một cái đau điếng, nụ cười nghiền ngẫm rớt cái xoạch, thay thế là khuôn mặt rưng rưng mếu máo như cún con:" Mira! Đau quá..."

" Ara ara~" Mira nghiêng đầu, cười híp mắt... thế nhưng lực trên tay vẫn không giảm miếng nào...

" Tôi xin lỗi..." Tự biết yếu thế, Charlos chỉ đành rầm rì vài tiếng, rồi đành đảo tròn con mắt, bẹp miệng:" Không dám nữa..."

"... " Mira liếc mắt nhìn cô một cái, buông bàn tay đang vân vê lỗ tai đỏ chót của người này ra, xoay người với lấy một đĩa bánh khác thay thế cho cái đĩa đã trống trơn trước mặt Charlos, rồi lần nữa chống cằm, cười:" Dù sao thì cậu là chuyên gia và cậu cũng đang rảnh!"
Thế nên, làm sao mà tớ có thể để cậu đứng ngoài nhìn nhóm Lucy sốt sắng rồi cười ngứa mắt như thế?!

"..." Charlos không biết phải nói gì, đành bất đắc dĩ cười khan, bê lên đĩa sandwich trước mặt, lùi ghế đứng dậy

Thì... vẫn còn một số vấn đề cần để tâm trước khi... mà...

"..." Mặc dù đã nhớ ra đây đúng thực là chuyên gia của mấy cái thứ này, nhưng nhìn vẻ mặt cười như không cười kia, không ai dám hó hé câu nào

Dù sao... Charlos hiện tại có lẽ cũng không dễ tính như trước kia nữa rồi...

...

Đương nhiên là, Charlos thì không phải con giun nào trong bụng họ

Thế nên đối với mớ suy nghĩ lung tung đó của đám Natsu, lẽ dĩ nhiên là cô ấy không hề biết đến

Nhưng bằng cách nào đó, dù cho không biết đến, cũng sẽ không khiến Charlos bớt "vô tình" phá bỏ chúng triệt để bao giờ
Đặt cả đĩa sandwich thật bự vào tay Michelle đang tròn mắt ngây ngô, đáy mắt đen láy nhoáng qua một tia ý cười không rõ, Charlos thân thiện vò vò mái tóc mật ong bồng bềnh, mỉm cười:" Bụng em đang kêu réo kìa cô gái, trong lúc chờ tôi, em có thể thỏa mãn nó trước đúng không?"

" A?" Michelle ngẩn ra mất một giây, sau đó phản ứng lại, ngay lập tức mím môi ngại ngùng, cô gái trẻ cảm nhận được khuôn mặt mình dần nóng rát, lúng túng gật đầu:" Vâng, cám ơn chị... đã ba ngày em không ăn rồi..."

" Nếu chị không nhắc, chắc em cũng sẽ quên đi mất..."

" Ồ?" Charlos nghe những lời này, nhướn mày hơi hơi lo lắng:" Tôi biết em rất vội, nhưng xin mạn phép Michelle, nhịn ăn ba ngày... đó không phải ý hay cho sức khỏe của em đâu?"

" Ừm..." Michelle đỏ bừng mặt gật gật đầu, cầm lấy một miếng bánh, khẽ cắn một miếng, hương thơm lừng lan tỏa trong khoang miệng khiến cô gái trẻ khẽ nheo mắt thỏa mãn:" Sẽ không có lần sau đâu, em hứa!
" Cái này tuyệt quá!"

" Nếu không đủ em có thể hỏi Mira cho những cái khác" Charlos nhìn dáng vẻ này của cô, cười cười góp ý

" Vâng! Nhất định!"

"..."

" Ôi chao, bà chị ấy vẫn như cũ giỏi tọc mạch kinh khủng!" Natsu ban đầu còn lo trước lo sau, hiện giờ nhìn một màn, ngay lập tức thoải mái nhe răng cười tươi rói

Xẹtttt!

Đó là trước khi một dòng điện cao thế trắng xóa bổ xuống ngay cạnh chân cậu

Charlos:" Tôi nghe thấy đấy nhé!"

Natsu:"..." Aye, em sai rồi... chị quả nhiên khó tính hơn trước nhiều lắm Charlos-nee!!!

Lucy, Lisanna và tất cả mọi người chứng kiến việc này đều không nhịn được bật cười thành tiếng

...

Không khí nhẹ nhàng đi hẳn

Trong lúc người kia đã bắt đầu cặm cụi, cả hội quán Fairy Tail cũng yên lặng chẳng một tiếng vang, chỉ sợ mình lỡ gây ồn một câu, cũng sẽ khiến kết quả người kia dày công tính toán xuất hiện vấn đề
" Hức... Hức..."

Lisanna đang tò mò quan sát thì nghe thấy vài tiếng động kỳ lạ bên cạnh mình, trợn tròn con mắt nhìn sang

" Efl-niichan, anh làm sao thế?" Lisanna ngây ngẩn cả người nhìn anh mình bỗng dưng cắn răng khóc rấm rứt, vừa đưa khăn tay của mình sang, cô vừa thì thầm hỏi nhỏ với âm điệu hơi cao do còn sốc

" Chẳng có tác dụng gì cả, còn làm chất xúc tác... Hức hức, Lisanna... neechan sắp theo người ngoài..." Eflman nói bằng giọng nức nở

Lisanna lúc này:"???" Excuse me?

" Em nghĩ là có liên quan đến nhiệm vụ vừa rồi của mình ở lâu đài gia đình bá tước Balsamico đấy ạ..." Wendy như nhớ đến cái gì, gò má trắng nõn bắt đầu đỏ ửng lên, cô gái tóc xanh nở một nụ cười đầy bất đắc dĩ nhìn hai người

Âm thanh được kìm lại tuy không vang xa lắm, vẫn dư sức đến tai những người đồng đội đang đứng cạnh họ, thế nên đương nhiên, những người xung quanh rất hân hạnh được tham gia
" Đã có chuyện gì xảy ra sao?" Rađa của Lisanna ngay lập tức bắt được tín hiệu của một câu chuyện thú vị, đôi mắt xanh biếc lóe sáng

" Charlos-nee... chị ấy xém nữa bị chiêu ở rể! Chẳng ra dáng đàn ông gì cả!" Eflman ngừng một lát, đè nén giọng mũi không tiếng động gào thét:" Đàn ông... đàn ông sẽ không như vậy!"

"..." Đàn ông liên quan ghê? Mấy cô gái đứng cạnh trắng mắt nhìn cậu ta

" Trước đó còn có ít chuyện nữa, lúc Mirajane giả làm Wendy mang tôi vào theo mọi người, cô ấy còn trông thấy Charlos ghé sát lại gần cô con gái bá tước thì thầm to nhỏ gì đó" Carla rất đúng lúc

thêm thắt dữ liệu, khoanh tay đảo tròn con mắt cười trên sự đau khổ của người khác:" Ừ, thân mật lắm, xem ra lời nói của Gildarts lúc trước không phải không có cơ sở..."
" Gildarts? Chú ấy có nói gì sao?" Lisanna nghe hết chuyện này đến chuyện kia tỏ vẻ mình tiêu hóa không kịp diễn biến

" Trước khi tụi em đi làm nhiệm vụ này, Gildarts-san có chạy đến nói bâng quơ là... ừm..." Bây giờ thì phần đỏ trên mặt Wendy bắt đầu có xu hướng lan tràn đến tận vành tai:" Ừm, "xem ra Charlos ở nhà mấy năm nay rất tận tình hưởng thụ"..."

Chỉ lắp bắp được vài chữ như thế, cô gái nhỏ nhanh chóng giơ tay che đi khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua, lắc đầu tỏ vẻ từ bỏ

" Aye~ Chính xác là:"xem ra Charlos ở nhà mấy năm nay rất tận tình hưởng thụ, hồng nhan tri kỷ cũng thật nhiều..." Happy phe phẩy đuôi, vô cùng vui vẻ cao giọng đốt nhà người khác:" "Ta nghi ngờ chẳng mấy chốc nữa là nó có thể thay lòng đổi dạ đi ở rể nhà quyền quý rồi đó, bữa nay nó tránh mặt Mira ghê quá", ừ Gildarts là nói như vậy~"
"..." Mặt Lisanna hiện tại là cái gì đó rất khó để miêu tả

Ừ thì, liên tưởng của Gildarts quả nhiên khiến người ta như vừa nuốt phải một con ruồi vậy

Nhưng nếu như kết hợp nó với tình cảnh họ gặp phải mấy hôm trước, và cả hôm họ mới trở về... thế thì càng không thể nói nên lời...

Lisanna không nhịn được nhìn về phía cô gái đang cắm đầu hý hoáy dò xét vật phẩm ma thuật giùm Lucy, ánh mắt tràn đầy đều là thông cảm

Chị xui ghê...

Gây thù với ông chú tính trẻ con đó...

Với Charlos ấy hả, "thay lòng đổi dạ" là không thể nào, nhưng mà "lạn đào hoa" có hay không thì Lisanna lại không dám chắc...

Cộng thêm... em gái tóc bạch kim xoay đầu lén quan sát chị mình một chút, nhún vai

Tưởng mất trí nhớ thì như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có hai ngày gay gắt, chưa được hai tuần mọi chuyện cũng đều đã đâu vào đó rồi!
Thật chẳng có miếng nghị lực nào cả, Charlos!

... Mình vẫn là bớt lo việc của hai người này đi vậy!

Lisanna ngẩng đầu nhìn bà chị còn lại, tặc lưỡi thở dài cho qua

Bên cạnh cô, Eflman vẫn còn bận thì thầm gì đó về việc " không thể để Dreyar cướp đi neechan như vậy"

"..." Thật không biết phải nói gì

...

Phía đối diện đó, đương nhiên là người kia chẳng thể nào biết được những gì đã xảy ra trong trí óc của những cái đầu bạch kim

"  Vì phép màu, có vẻ như tôi luôn gặp rắc rối với cùng một thứ nhỉ?" Săm soi một hồi lâu, Charlos cuối cùng cũng hoàn tất việc kiểm tra của mình, thở dài đứng thẳng người, cô ấy không nhịn được lắc đầu khẽ cảm thán một tiếng

Những thứ chuyên gây rắc rối... đều được người ta liên tưởng đến cùng một thiết kế, thật đáng ngạc nhiên... có lẽ sau này cô sẽ cần xem xét tất cả những vật phẩm tương tự mà mình nhìn thấy... để phòng ngừa linh tinh ấy mà...
" Sao rồi Charlos-nee?" Lucy dùng đôi mắt sáng rực của mình ghé lại cố gắng dò hỏi:" Chị biết nó là gì rồi sao ạ? Thế chị có biết tại sao cha lại gửi cho em thứ này không?"

" ... Ừ nói thật thì... biết thứ này là một chuyện, còn cha em có ý gì, tôi cũng không rõ lắm..." Charlos từ tốn tháo ra đôi găng tay của mình, hơi hơi nhíu mày:" Điều đầu tiên tôi có thể nói cho em Lucy...thứ cha em gửi đến không phải một vật phẩm hoàn chỉnh..."

" Hay nói chính xác hơn, nó là một phần của một vật to lớn hơn nữa..." Nói đến đây, Charlos như phát hiện ra điều gì, móng tay phải hơi xẹt qua cổ tay trái một chút, cô ấy ngay lập tức cứng rắn chộp lấy "cây gậy", ước lượng một chút, sau đó... ném bay ra cửa!

Động tác liền mạch dứt khoát như vậy!

"!!!!!" Lucy, Natsu và cả Michelle đang cặm cụi chiến đấu với đĩa sandwich đều bị giật mình, phản xạ có điều kiện mà bay người theo hướng cây gậy rơi xuống:" Coi chừng!!!"
"???!!?!?" Tất cả những ai còn lại trông thấy cảnh tượng này, đều trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn theo:" Chị làm gì thế???"

Charlos chẳng nói gì, chỉ gắt gao nhìn theo vật kia... nhưng trái với mọi lời cầu nguyện của cô, dưới hàng chục con mắt chứng kiến, "cây gậy" bị ném đi khựng lại giữa không trung...

"???" Đám Lucy vì mất đà mà té sấp đè lên nhau, ngơ ngác ngước mắt quan sát thứ lung lay trên đầu mình

Và họ nhìn thấy, thứ họ muốn đỡ lấy, bỗng nhiên như có ý thức tự biến đổi thân mình song song với mặt đất, "cây gậy" lấy đầu có hình tròn làm điểm tựa, quay một vòng trước bao con mắt kinh hoàng

Sau đó, lại tự dựng đứng mình, tỏa sáng...

Không, nói đúng hơn thì là, cả "cây gậy" bắt đầu bị bao phủ bởi những hàng ký tự kỳ lạ sáng chói
"..." Tất cả những ai chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối, đều chỉ có thể câm lặng trước sự việc đã diễn ra

Chỉ có Charlos trông có vẻ là người duy nhất hiểu được ngọn nguồn của tất cả, cô ấy nhíu mày tạo ra một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, bước nhanh mà nặng nề đến phía trước thứ kia.

Cô giơ tay

Ngón tay thon dài như tìm kiếm nhẹ nhàng lướt qua trên từng con chữ, nét u tối trong con mắt càng ngày càng ngưng đọng lại thành thực chất, tựa như muốn tràn ra...

" Char... Charlos-nee? Đây... là sao?" Lucy ngẩn người nhỏ giọng thì thầm

" Lucy!" Đáp lại cô, là một Charlos nghiêm túc đến chưa từng gặp:" Tôi thật sự không ủng hộ em, đào sâu hơn vào chuyện này!"

Móng tay gắt gao siết chặt vào thân "cây gậy", tựa như muốn run lên

" Nhưng..."
" Kể cả em! Michelle!" Đôi hắc bảo thạch như che giấu hàng ngàn cơn sóng dữ, chực chờ cuốn trôi đi cả thế giới này:" Đây không phải là một trò chơi!"

" Nhưng Charlos..." Natsu không nhịn được làu bàu

" Nó là một cuộc tìm kiếm tử thần" Charlos vẫn chẳng hề có ý định quay lại nhìn cậu... giọng nói bỗng mang theo hơi thở thật âm u, tối tăm và khản đặc...

" Tránh xa nó ra, Lucy..."

Cứ như... trồi lên từ trong địa ngục... ánh mắt này... họ chưa bao giờ nhìn thấy trên người Charlos!

Thứ gì...? Đây là thứ gì? Cái gì có thể khiến cô ấy thể hiện ra ngoài gương mặt như thế?

Tất cả các thành viên của Fairy Tail đều rùng mình

Vật có thể khiến Charlos phản ứng mạnh đến vậy... một bàn tay, từ trước đến nay chưa bao giờ xài hết...

" Nguy hiểm như vậy sao?" Mira nhíu mày chần chừ
Nếu như thế, cô thật lòng không mong cô gái tóc vàng mà cô vô cùng yêu mến ấy... dấn thân vào...

" Em..." Lucy cũng cảm thấy cổ họng mình tắc nghẽn

Ánh mắt của Charlos quá mức thấm người, nó khiến cả người cô đều như bị ném vào một thùng nước đá

Lạnh buốt, rét run, và cứng ngắc

" Charlos!" Mira đã nhận ra sự kỳ lạ, cô vội vàng gọi giật cô gái của mình

" Xin lỗi, tôi không thể giúp được gì hơn..." Charlos ngẩn người một thoáng, rồi bỗng giật mình tựa như vừa tỉnh mộng, cô hoảng hốt cắn môi mình, vô thức bước lùi một bước

Rồi vội vã quay lưng, tựa như chạy trối chết khỏi hội quán hôm ấy

Thoắt cái đã tựa như biến mất,  tan biến đi vào cơn gió...

Không, đó chưa phải điều khiến Mira kinh hoảng nhất, mà vừa nãy, nếu như cô cảm nhận không sai...
Cô gái tóc bạch kim dường như... là người duy nhất còn bình thường được, vào thời điểm Charlos liếc nhìn họ...

Chỉ một mình cô

...

Một lúc lâu sau đó khi tất cả đã hoàn hồn...

" Nhưng mà... thứ này là do cha để lại cho em..." Lucy cuối cùng cũng bật thốt ra được lời muốn nói, hai vai run rẩy, cô gái tóc vàng nhũn chân quỳ sụp xuống sàn, ôm lấy mặt mình bật khóc

" Chị Lucy..." Michelle không biết phải làm sao luống cuống nhìn cô

Chỉ có Natsu... vẫn như trước vững tâm, vòng tay qua vai Lucy, kéo cô vào lòng mình

" Được rồi Lucy... Charlos-nee chắc chắn có lý do để làm như thế..."

" Aye~" Happy cũng bay lại gần, vỗ vỗ mái tóc vàng:" Nhưng mà lần này chị ấy làm hơi quá đáng rồi, sao có thể hung dữ với Lucy vậy chứ!"

Và cả đại sảnh, cũng chỉ có Mira, đã nhận ra vẻ hoảng hốt vào giây cuối của Charlos, khẽ cắn môi mình bất lực
Charlos hiện tại... có quá nhiều biến số... và cả những ẩn số, hoàn toàn, không tìm được một điểm ổn định cân bằng nào...

Mọi thứ đều có thể thay đổi vào bất kỳ một lúc nào không thể đoán trước...

Vậy ra đây là lý do, khiến chính cô ấy...

Cũng không còn tin tưởng được vào bản thân mình

_______________________________

Cùng lúc đó, chạy băng qua con đường dài ngoằn ngoèo, cô gái tóc đen mặc kệ cho gió mạnh rít gào thổi rát trên khóe mắt, lao thẳng về phía khu rừng vắng

Tông gãy mất một cái cây, Charlos cũng theo lực phản lại, bật ngửa mà ngã lăn ra nền đất

Chết tiệt! Lại là nó!

Cô gái cắn môi, bất lực nhìn vào bầu trời phía trên mình, trong tận thâm tâm, có thứ gì gào thét muốn thoát ra

Mình đã nghĩ sự trở về của họ, sẽ giúp mình ngăn cản "nó"...
Mình cứ nghĩ, nếu tìm lại được lòng tin vào họ... mình sẽ xóa bỏ được thứ kia...

Mình đã nghĩ... nghĩ rất nhiều...

Giây phút ở bên cạnh cô ấy, mình thậm chí đã thỏa mãn cho rằng những cơn ác mộng kia đã biến mất...

Hóa ra... hóa ra là do mình nhầm...

Nó vẫn ở đó, nó vẫn ở đây... nó chỉ chờ đợi mình mất cảnh giác... nó sẽ làm hại họ...

Mình... mình phải làm sao đây?

" Đi theo ta đi!" Giọng nói mang theo chút ngây thơ nhưng cũng rất trưởng thành, vang lên bên tai tựa như tiếng suối reo réo rắt qua khe đá

" Ai?!" Charlos rất mệt, nhưng không có nghĩa là cô đang mất cảnh giác

Thế nhưng người này...

Vị ma đạo sĩ cấp S trẻ tuổi nhất của Fairy Tail chỉ cứng đờ mất một giây, rồi lập tức bật người dậy còn nhanh hơn tia chớp, lia ánh mắt sắc lạnh như dao găm về phía người như xuất hiện từ hư không trước mặt mình:" Ngươi là ai?!"
Người vừa đến, tựa như đang đứng cạnh cô, nhưng thật ra lại không được tính là đã đứng ở chỗ này

Cô nghe thấy giọng mình tựa như một con dã thú rít gào

Còn người kia, lại nhẹ nhàng vén vài sợi tóc bồng bềnh nghịch ngợm ra sau vành tai mình, ngẩng đầu, nở một nụ cười đẹp tựa ánh rạng đông:" Ta là người tới, để hô biến đi mọi nỗi sợ hãi của con..."

Nụ cười này... rất quen... hình như tôi đã từng thấy trong quá khứ...

" Đi theo ta được chứ?"

A.S

Bình Luận (0)
Comment