================
Thời điểm Lâm Nhất bừng tỉnh một lần nữa, ngoài trời vẫn còn tối đen, tiếng tim đập thình thịch vang lên rõ ràng trong căn phòng yên ắng nghe được cả tiếng kim rơi.
Anh trở mình nằm ngửa, nhìn lên trần nhà giữa bóng đêm duỗi tay không thấy được năm ngón, vừa thử điều chỉnh hơi thở vừa dùng tiết tấu trấn an chậm rãi vỗ vỗ lên đùi mình. Đây là phương pháp hòa hoãn cảm xúc mà bác sĩ đã dạy cho anh, rất hữu hiệu trong việc chuyển dời lực chú ý lên thân thể mỗi khi tinh thần rơi vào hoảng hốt.
Nhưng lần này biện pháp kia không có hiệu quả.
Lâm Nhất ngồi dậy, đạp chân trần xuống sàn nhà. Anh sờ soạng trong bóng tối đi đến cửa phòng ngủ phụ, nhẹ nhàng nắm vào tay nắm cửa.
Chỉ còn hai tháng.
Hai tháng là khoảng thời gian cai nghiện thuốc giảm đau mà Lâm Nhất để lại cho chính mình. Anh hẳn nên dần dần kéo xa khoảng cách với người thanh niên kia, chứ không phải cho phép bản thân tiếp tục sa vào vũng lầy dịu dàng này.
Trong ba mươi ba năm cuộc đời dài đằng đẵng, Lâm Nhất đã phải nhận quá nhiều bài học, cũng tự tổng kết ra được những phương pháp có thể khiến mình duy trì ổn định.
Ví dụ như, phải tuân thủ lời dặn của bác sĩ.
Lại ví dụ như, phải chú ý đến cảm nhận và cảm xúc mãnh liệt bộc phát của mình qua từng giây từng phút, lúc cần thiết nên nhận trợ giúp từ bên ngoài.
Còn cần phải điều chỉnh lòng kỳ vọng của bản thân, đừng nên yêu cầu quá cao vào thiện ý từ người khác.
Anh là một cái hố đen hấp thụ toàn bộ ánh sáng, trên đời này không ai mắc nợ anh.
Lâm Nhất luôn suy nghĩ, nếu năm mình mười lăm tuổi đã hiểu ra đạo lý này, có lẽ mối quan hệ với Bạch Nghiên Sơ sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay.
*
Hôm trước Đoàn Triết qua đêm bên bờ biển bị nhiễm lạnh, hôm nay lại uống chút rượu, hắn tắm rửa qua loa trong toilet ngoài phòng khách, sau khi bò lên giường thì mau chóng mất hết ý thức.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, sau lưng đột nhiên bị một mảnh lạnh lẽo dán vào làm Đoàn Triết giật mình quay đầu lại xem thử.
Trán Lâm Nhất đang áp lên gáy hắn, tay phải nhẹ nhàng đáp lên cánh tay hắn, bàn tay bàn chân còn lạnh hơn bộ quần áo ngủ bằng lụa trên người làm ổ chăn nháy mắt thấp xuống mấy độ.
Đoàn Triết nâng tay trái, vỗ vỗ lên mu bàn tay anh mấy cái, hỏi: "Không ngủ được à?"
Lâm Nhất tiếp tục cọ cọ về phía trước, dán thân thể lại gần sát hơn. Tần suất hơi thở của anh hơi gấp, Đoàn Triết đè ngón cái lên mạch cổ tay vài giây, cảm giác động mạch cổ tay cũng nảy lên rất dồn dập.
"Nằm mơ thấy gì sao?" Đoàn Triết hỏi.
Lâm Nhất rì rầm một tiếng "Ừ" từ dưới cổ họng.
Đoàn Triết xoay người, tay phải luồn xuống dưới cổ Lâm Nhất ôm anh vào ngực, tay trái nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh.
Lâm Nhất thở ra một hơi dài tan tác trong lồng ngực ấm áp của đối phương, anh từng không dưới một lần muốn dứt khoát từ bỏ phần dịu dàng này, nhưng hôm nay lại tuyên cáo thất bại.
Anh duỗi dài tay ôm lưng Đoàn Triết, thấp giọng trách cứ giữa tiếng thở dần dần dịu lại: "Chẳng lẽ người nhà cậu không dặn, nếu về nhà muộn phải báo trước một tiếng sao?"