================
Trời còn chưa sáng hẳn mà đàn chim chóc đã líu lo rít rít mở họp ngoài cửa sổ, Lâm Nhất không cần nhìn đồng hồ cũng biết hiện giờ ước chừng là 6 giờ sáng.
Chất lượng giấc ngủ của anh chưa bao giờ tốt, nhưng đồng hồ sinh học trong cơ thể đã được điều tiết đến trình độ vô cùng lý tưởng. Chuyện anh cần làm lúc này là —— lập tức rời giường, bắt đầu những công việc cần làm vào ngày mới.
Nhưng vòng ôm vừa rắn chắc vừa ấm áp này thật sự quá thoải mái.
Lâm Nhất điều chỉnh tư thế một chút, trán hơi sượt qua mảng râu lún phún màu xanh lơ vừa nhú ra trên cằm Đoàn Triết, khá châm chích lại hơi nhồn nhột.
Nghe nói một cái ôm có thể kích thích não bộ giải phóng ra dopamine mang đến cảm giác hạnh phúc và an toàn, khiến người ta cảm thấy bình yên.
Quả thật đúng là như thế.
Lâm Nhất cũng muốn tiếp tục ngủ nướng.
"Tỉnh ngủ rồi à?" Giọng Đoàn Triết từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Tiếng nói trầm thấp nhưng không kéo dài, nghe có chút mỏi mệt mà lại rất tỉnh táo. Lâm Nhất ngẩng đầu lên, bỗng chú ý đến vệt đen nhàn nhạt dưới đáy mắt hắn.
"Hiếm thấy quá, người thích ngủ nướng như cậu cũng có ngày dậy sớm thế à." Anh ngáp dài một cái.
Đoàn Triết cất tiếng: "Tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Hắn dùng giọng điệu rất nghiêm trang, Lâm Nhất lau sạch giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt vì ngáp, lại sụt sịt mũi lười biếng đáp: "Nói nghe thử xem nào."
Đoàn Triết do dự một lát mới bình tĩnh mở miệng.
"Nếu Bạch Nghiên Sơ thật sự là Bạch Nghiên Sơ hoàn mỹ trong tưởng tượng của Đồ Hoa, anh sẽ quay lại với anh ta sao?"
Hắn hỏi một hơi hết một câu dài, Lâm Nhất dùng bộ não vừa tỉnh ngủ tiêu hóa từng câu từng chữ phải mất ít nhất mười giây.
"Cậu lăn lộn hết nửa giấc chỉ để suy nghĩ mỗi vấn đề nhàm chán này thôi á?" Anh buông bàn tay đang ôm lưng Đoàn Triết ra, cười gượng một tiếng, "Công việc ở bệnh viện các cậu rảnh lắm đúng không."
"Trả lời câu hỏi của tôi đã."
"Tôi nói rồi, câu hỏi này quá nhàm chán, hơn nữa còn rất vô nghĩa."
"Tôi đang nói nếu."
"Không có nếu." Lâm Nhất lại ngáp một cái, vùi đầu vào ngực Đoàn Triết quấn hết tay chân lên người hắn như bạch tuộc, "Sau này đừng tha mấy thứ không rõ lai lịch về nhà nữa đấy."
Thái độ lập lờ né tránh này cũng nằm trong dự kiến của Đoàn Triết, hắn không truy vấn nữa mà giơ tay sờ lên mái tóc mềm mại của anh.
"Tôi đổi ý rồi." Hắn nhẹ giọng nói.
Lâm Nhất dừng cánh tay đang vuốt lưng hắn lại.
"Trước đây tôi từng nói, chờ đến thời điểm thích hợp tôi sẽ tự ra đi." Ngữ khí Đoàn Triết không hề dao động, "Bây giờ tôi giao quyền chủ động vào tay anh, đến khi nào anh cảm thấy không cần tôi nữa, cứ nói cho tôi biết."
Lâm Nhất lại sờ soạng lên lưng hắn: "Vậy ngay bây giờ tôi ——"