================
Cảm xúc bộc phát quá đột ngột, Đoàn Triết không hề phòng bị nên bị anh đẩy ngửa người ra sau rồi vấp phải hòn gạch vụn dưới chân, cũng may lúc té xuống kịp thời lấy tay đỡ mặt đất nên ổn định được trọng tâm.
Hắn ngồi luôn dưới đất, ngửa đầu nhìn thẳng vào mặt Lâm Nhất.
Lâm Nhất đã hoàn toàn ngây dại, hai mắt anh đờ đẫn, tiếng thở dốc dồn dập trong buổi tối mùa đông rét lạnh hóa thành từng làn hơi trắng xóa tản giữa không trung.
Anh đã sớm học được cách nhận biết và kiểm soát cảm xúc của mình mỗi khi phát bệnh, chứ không dễ dàng rơi vào tình trạng bùng nổ mất kiểm soát như thế này. Trong nháy mắt đẩy Đoàn Triết ra, là phần lý trí bấp bênh còn sót lại cưỡng ép anh phải ném chiếc xẻng sắt xuống.
Cơn thủy triều phẫn nộ đột nhiên xẹp xuống rồi bị thay thế bằng những cảm xúc hoàn toàn mới: sợ hãi, tội lỗi và thất vọng vì không thể khống chế nổi bản thân mình.
"Hít thở đi." Đoàn Triết không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt thất thần của anh, hạ âm lượng, dùng giọng điệu bình tĩnh nhắc nhở, "Lâm Nhất, hít sâu."
Tất cả mọi thứ trước mắt đồng loạt xoay tròn, Lâm Nhất cảm thấy mình như một quả bóng bay bị thổi quá phồng mà nổ tung, sau đó teo tóp lại thành một lớp vỏ xấu xí. Anh lảo đảo ngồi xuống, vô thức xoa lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt đẫm lên vạt quần ngủ.
Lúc này Đoàn Triết mới chống mặt đất đứng lên.
"Đã khá hơn chưa?" Hắn tiến thêm hai bước ngồi xổm trước mặt Lâm Nhất, phủi đất cát trên tay rồi thong thả nâng tay phải thử cuốn anh vào lòng mình. Thấy Lâm Nhất không chống cự, hắn liền khẽ vuốt lưng cho anh thuận khí, nhẹ giọng thương lượng: "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào nhà trước đi, được không?"
Tư thế cùng động tác quen thuộc không còn gây xúc động lên dây thần kinh nhạy cảm của Lâm Nhất nữa.
Mồ hôi lạnh được hong gió hấp thu hết nhiệt độ trên da, anh dừng lại trong lồng ngực ấm áp này suy nghĩ thêm vài phút ngắn ngủi.
Đoàn Triết đã làm sai chuyện gì?
Ban đầu bọn họ đã thỏa thuận, hắn chỉ đến để "trợ giúp" anh.
Hắn không hề nuốt lời, ngược lại còn làm tốt ngoài sức tưởng tượng. Hắn thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của anh về một Bạch Nghiên Sơ hoàn mỹ, lại còn vì anh mà đắp nặn ra một Bạch Nghiên Sơ hoàn hảo bằng xương bằng thịt.
Lâm Nhất đột nhiên nhớ lại thời mình còn nhỏ. Lúc đó Bạch Nghiên Sơ vẫn đối đãi với anh như em trai ruột, anh cũng làm y hệt lúc này, vừa nhận lấy lòng tốt vừa tự vẽ vời tình cảm cho thêm phần kịch tính.
Anh luôn chỉ trích Bạch Nghiên Sơ là ích kỷ, nhưng kẻ ích kỷ thật sự là anh mới đúng. Anh đã giơ tay chém từng dao xuống, ép bức Bạch Nghiên Sơ phải nhảy xuống vực sâu lý trí.
Thấy cảm xúc của Lâm Nhất hơi bình ổn, Đoàn Triết luồn tay xuống dưới nách kéo anh lên đồng thời đẩy về phía trước. Lâm Nhất không để hắn phải dùng sức, tự mình đứng lên yên lặng đi về hướng cửa nhà.
Đoàn Triết theo anh quay vào nhà rồi chui thẳng vào toilet. Lúc quay ra, Lâm Nhất đang dựa lưng vào bức tường sát cửa chờ hắn.
"Sao lại đứng ở đây?" Đoàn Triết hỏi.
Lâm Nhất không đáp mà nắm cổ tay hắn lật ngửa lên, lòng bàn tay Đoàn Triết bị đá vụn cọ ra mấy vết rách nhỏ, lúc này máu đã ngừng chảy.
"Bị thương ngoài da, không đáng ngại." Đoàn Triết liếc nhìn bàn cơm, "Hâm nóng lại đồ ăn rồi ăn cơm thôi."
Lâm Nhất không đi về hướng bàn ăn mà đến bên cạnh tủ cầm lấy hộp thuốc, sau đó ngồi trở lại ghế sô pha.
Vết thương trên tay Đoàn Triết nhỏ đến mức dán băng cá nhân còn sợ phí phạm, không muốn chuyện bé xé ra to, thế nhưng lúc này không phải lúc đối nghịch lại ý Lâm Nhất nên đành cởi áo khoác rồi ngồi xuống sô pha bên cạnh anh.
"Vừa rồi anh không khống chế được cảm xúc của mình, không phải lỗi của anh." Đoàn Triết ngoan ngoãn xòe lòng bàn tay ra trước mặt để anh xử lý cho những vết thương mà đến mai sẽ tự động lành hẳn, "Không tôi phải nhắc nhở anh chứ."
Lâm Nhất nhìn những vết trầy da trước mắt, trong đầu lại hiện ra hình ảnh chiếc áo sơ mi trắng dính máu trong đêm Giáng Sinh.
Anh dùng tăm bông chấm povidone nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương, nhẹ giọng hỏi: "Về sau không thấy cậu gửi bình luận nữa." Anh tạm dừng vài giây rồi bật ra một âm tiết ngắn ngủi: "J."
Đoàn Triết nghe vậy sửng sốt, sau đó thấp giọng bật cười: "Phát hiện từ bao giờ?"
"Từ đêm Giáng Sinh." Lâm Nhất cụp mắt xuống, ngữ khí bình tĩnh, "Trên danh thiếp có tên tiếng Anh của cậu."