================
Đoàn Triết như bừng tỉnh khỏi mộng.
Ngay từ ban đầu Lâm Nhất đã luôn nhượng bộ hắn. Anh không phải người có tính cách dễ tiếp cận, càng đừng nói là để một mối quan hệ xác thịt bình thường dắt mũi.
Sở dĩ anh cho phép hắn tiến vào thế giới của mình, là vì J đã từng kéo anh ra khỏi tuyệt cảnh một lần.
Đoàn Triết luôn cho rằng hắn đọc hiểu ngụ ý emoji mặt cười của Đồ Hoa vào đêm giao thừa đó, nhưng giờ phút này hắn mới nhận ra, icon kia không chỉ là lời cầu cứu đau khổ của Lâm Nhất gửi cho J, mà còn bao hàm cả sự thất vọng vì Đoàn Triết đã nuốt lời.
Lâm Nhất ngồi yên trong sân không phải để chờ đợi pháo hoa.
Anh không đeo đồng hồ vào tay, mà dùng phương thức của chính mình gửi tín hiệu cho Đoàn Triết.
Đồng thời hắn cũng hiểu ra một câu trả lời khác của Đồ Hoa, chính là câu cuối cùng Lâm Nhất để lại trước khi có ý định rời khỏi thế giới này. Một câu giống hệt như câu nói hắn từng chính tai nghe thấy lúc nhận được đĩa CD và vé xem hòa nhạc.
"Được rồi." Lâm Nhất tiêu độc vết thương cho hắn xong thì ném tăm bông vào thùng rác, đóng nắp chai povidone rồi thành thạo đặt từng món vào lại hộp y tế, khép nắp hộp lại.
Anh xoay đầu hỏi Đoàn Triết: "Ăn cơm ——"
Môi Đoàn Triết lập tức dán lên môi anh.
Từ sau giai đoạn Lâm Nhất phát bệnh, hai người tiếp xúc thân thể chỉ giới hạn trong những cái ôm và hôn mang tính chất trấn an. Nhưng nụ hôn này rõ ràng không giống thế, không phải trấn an, nhưng cũng không mang theo ái dục.
Chân mày Đoàn Triết nhíu rất chặt, Lâm Nhất cảm giác môi hắn đang run lên, vài giọt chất lỏng trong suốt từ khóe mắt lăn xuống, chảy dọc theo phần da tương dán giữa hai người rồi trượt thẳng vào miệng Lâm Nhất.
Trước nay hắn luôn giữ bình tĩnh rất giỏi, Lâm Nhất chưa bao giờ trông thấy cảm xúc hắn mất khống chế đến như vậy.
Anh vươn tay gỡ mắt kính Đoàn Triết xuống, dùng ngón tay lau sạch một giọt nước mắt sắp trào ra, lại bắt chước cách hắn hay an ủi mình, phủ kín một tay lên lưng hắn thong thả vỗ vỗ vài cái: "Cậu ——"
"Tôi không cần anh cảm ơn tôi." Đoàn Triết lại cắt ngang.
Giọng hắn khàn đến mức nhả chữ cũng không quá rõ ràng, còn mang theo ý bướng bỉnh khó lòng bỏ qua: "Tôi cần anh sống thật tốt."