"Trong này của đại nhân cũng có dòng nước chảy ra." Đầu lưỡi Đồ Lang tham lam dọc theo chung quanh cúc huyệt liếm lấy một vòng, sau đó chặc lưỡi thưởng thức, có vị ngọt đặc biệt, có thể là bởi vì thể chất đặc thù của Sở Thần, cho nên chảy ra dâm dịch cũng trong veo, còn đặc biệt khiến cho người ta nghiện.
Chỉ liếm bên ngoài còn chưa đủ, Đồ Lang đưa đầu lưỡi chạm vào nhụy hoa của cúc huyệt, nhẹ nhàng đẩy đầu lưỡi vào vào một chút, cúc huyệt chặt chẽ trong nháy mắt hấp thụ đầu lưỡi của cậu.
Sở Thần cũng bò về phía trước, uốn éo mông né tránh: "Ân... Đầu lưỡi chớ vào..."
Đồ Lang cũng đi theo bò về phía trước, một mực ép Sở Thần đến nơi hẻo lánh, không chỗ có thể trốn, hai tay của cậu cố định bờ mông loạn xoay của Sở Thần: "Đại nhân... Bên trong của ngươi đang hút ta, có phải là rất muốn đầu lưỡi của ta..."
Trong nội tâm Sở Thần vẫn rất mâu thuẫn, bất quá cúc huyệt của hắn lại rất bất tranh khí một mực hút lấy đầu lưỡi Đồ Lang, hắn xoay tay ấn lên trán Đồ Lang, có chút tức giận nói: "Không cho phép liếm bên trong... Ân... Nhanh lấy ra..."
Đầu lưỡi của Đồ Lãng còn cắm trong cúc huyệt, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ: "Đại nhân rõ ràng rất thích."
Nói rồi, Đồ Lang lại đẩy lưỡi vào trong cúc huyệt, mở ra cúc huyệt nho nhỏ, nếp uốn chung quanh đều bị kéo căng, trong cúc huyệt và nhục huyệt đều mềm mại, trên nội bích mặt vào một tầng dịch ruột non, ẩm ướt vag ấm áp, còn có mùi vị ngọt ngào đặc biệt, Đồ Lang thật vui vẻ, còn muốn đem đầu lưỡi chui vào bên trong.
Vòng eo Sở Thần hạ xuống, có chút thoát lực, tư thế này khiến mông hắn lộ ra thêm vểnh lên, giống như đang cố ý đưa mông đến gần miệng Đồ Lang, lúc này hắn có thể cảm nhận được đầu lưỡi của Đồ Lang khuấy động bên trong cơ thể mình, thật sự là quá mức: "Ân... Ân a a...... Không... Không muốn quấy..."
Mặc dù bên trong tràng đạo rất hẹp, nhưng lại rất mềm mại lại có co dãn, đầu lưỡi Đồ Lang bên trong tràng đạo tùy tiện làm bậy quấy lộng, cảm giác như cậu và ruột sắp hòa quyện vào nhau.
Đồ Lang đơn thuần chính là rất thích thăm dò thân thể Sở Thần, cũng rất thích ăn dâm dịch chảy ra trong thân thể Sở Thần, khi phát hiện mình chỉ cần quấy càng mạnh, dịch ruột non bên trong sẽ chảy tràn càng nhiều, cậu lập tức trở nên càng thêm hưng phấn cũng càng thêm dùng sức.
Bên ngoài xe ngựa có thể nghe rõ ràng tiếng Đồ Lang dùng đầu lưỡi quấy tràng đạo, An Nhuận nghe được thanh âm dâm loạn như thế, hắn ta cũng rất tò mò, trong xe ngựa đến cùng xảy ra chuyện gì, nghe được vương gia một bên không ngừng cự tuyệt, một bên lại không ngừng rên rỉ, hắn ta trong lúc nhất thời cũng không biết có nên đi vào cứu giá hay không.
"Ân a a... A ha... Muốn điên rồi... Nhanh rút ra... Ân a...... Ô ô... Không thể... Ân... Quá sâu..."
Đầu lưỡi Đồ Lang linh hoạt tựa như lươn, ở trong cơ thể hắn chui tới chui lui, khiến Sở Thần cảm thấy rất sợ hãi, trong rên rỉ còn xen lẫn mấy phần nghẹn ngào.
An Nhuận bên ngoài xe ngựa nghe được tiếng khóc của vương gia, cuối cùng ngồi không yên nữa, dùng bội kiếm trong tay gõ gõ vị trí cửa sổ xe: "Vương gia, ngài không sao chứ?"
Sở Thần khóc cũng chỉ là khóc cho Đồ Lang nghe mà thôi, cũng không phải là thật sự có chuyện gì, nghe được An Nhuận, hắn lập tức bớt phóng túng đi một chút, mạnh mẽ dùng ngữ khí lạnh lùng trả lời: "Không sao."
An Nhuận ngoan ngoãn lui qua một bên, không còn đi lên hỏi thăm.
Đồ Lang nghe được Sở Thần khóc, lúc đầu tưởng rằng mình quá mức, chính là muốn rút đầu lưỡi ra, lúc này lại nghe được Sở Thần nói không sao, cậu tiếp tục yên tâm lớn mật quấy lộng tràng đạo mềm mại yếu ớt, trong lúc vô tình, cậu đụng phải một chỗ nhô lên bên trong tràng đạo, hắn vừa mới chạm vào, thân thể Sở Thần liền tự động co rúm hai lần, bên trong tràng đạo cũng đi theo co rút lại, nơi này tựa hồ rất mẫn cảm.
Đồ Lang dùng đầu lưỡi ấn mạnh vào chỗ nhô lên.
Sở Thần ngửa đầu thở gấp một tiếng, trực tiếp cao trào.
Đồ Lang giống như phát hiện đồ vật thần kỳ, lại nằng nặng dùng đầu lưỡi chạm vào hai lần.
Sở Thần quay đầu ấn lên trán Đồ Lang: "Ân... Đủ... Đừng đụng nơi đó... Ân a...... Không muốn..."
Lần kích thích này đến lần kích thích khác, khiến thân thể và đầu óc của Sở Thần điên cuồng co rút, co quắp mấy phút sau, tinh dịch cùng dâm dịch điên cuồng phun ra, làm cho phía dưới nệm êm khắp nơi đều là, hắn cảm giác mình sắp bị chơi hỏng, loại khoái cảm đạt đến đỉnh phong hắn khả năng cả đời này cũng không thể quên được.
Cuối cùng Sở Thần thoát lực, tê liệt ngã xuống nệm êm, một chút khí lực cũng không còn.
Đồ Lang rút đầu lưỡi của mình ra, thừa dịp cúc huyệt còn chưa hoàn toàn khép lại, cậu lại hung hăng mút vào cúc huyệt, đem mật dịch trong cúc huyệt đều hút ra hết, như vậy mới đã nghiền, mà Sở Thần thật sự là sắp bị Đồ Lang tiểu gia hỏa này làm cho điên mất rồi.
Đồ Lang tiếc nuối không thôi hôn lên bờ mông Sở Thần, sau đó mới đứng lên hỏi thăm: "Đại nhân, ngài không sao chứ?"
Sở Thần còn đang ở trong dư vị cao trào chưa qua, hắn nhìn tiểu tử thúi àm cho mình thoải mái đến lật trời, vừa tức giận vừa yêu thích, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nâng cánh tay lên, Đồ Lang rất nhanh đã hiểu ra, ôm hắn bế lên, để đại nhân tựa ở trong lồng ngực của mình.
Sở Thần hơi nghỉ ngơi một hồi, phát giác cự điểu của Đồ Lang đang áp vào eo của hắn, hắn đưa bàn tay xuống sờ lên tà căn nóng hổi tráng kiện của Đồ Lang.
Chỉ là bị ngón tay Sở Thần sờ hai lần, Đồ Lang cũng nhanh muốn cao triều.
Đồ Lang kích động ôm chặt Sở Thần, hô một tiếng: "Đại nhân."
Sở Thần biết không thể luôn thoải mái một mình, cũng phải cho Đồ Lang dễ chịu.
Sở Thần chậm rãi cúi người, hai tay nắm lấy đại nhục bổng của Đồ Lang, có chút lạnh nhạt lè lưỡi liếm một vòng quy đầu của tà căn.
Đồ Lang vừa mới bắt đầu còn không có kịp phản ứng, sau khi kịp phản ứng lập tức đỡ Sở Thần lên: "Đại nhân, ngài sao có thể dùng miệng chạm vào tà căn của tiểu nhân."
Sở Thần thân phận tôn quý, sao có thể để hắn đến hầu hạ.
Sở Thần hỏi cậu: "Ngươi không muốn sao?"
"Đại nhân dùng chân là được rồi." Đồ Lang nâng chân Sở Thần lên, nhẹ nhàng cởi đôi tất trắng trên chân hắn, lộ ra bàn chân xinh đẹp, chân này nhỏ hơn tay của cậu, đầu ngón chân cũng trắng hồng, trông rất đẹp mắt.
Đồ Lang nâng chân ngọc lên đưa đến bên miệng, đầu lưỡi đỏ thắm chui vào khe hở giữa các ngón chân, cẩn thận nghiêm túc liếm từng ngón chân, chân của người tôn quý chính là không giống, lòng bàn chân cũng rất mềm mại, dù sao hiếm khi đi đường, mỗi lần chân mềm đạp lên côn th*t của cậu, cậu đều cảm thấy đặc biệt dễ chịu, cậu cũng chỉ cần như vậy là đã có thể thỏa mãn.
Đồ Lãng liếm từng ngón một, tiếp theo liếm lòng bàn chân một vòng, sau đó đặt chân lên côn th*t của mình: "Đại nhân, có thể dùng chân giúp tiểu nhân không?"
Sở Thần gật đầu, sau đó nhẹ nhàng động, dùng lòng bàn chân của mình ma sát phía trên côn th*t cứng rắn của Đồ Lang, nhìn Đồ Lang hô hấp dần dần biến thành ồ ồ, dục vọng của Sở Thần lại một lần nữa bị nhen lửa, nhịn không được nắm tay đặt trên ngọc hành của mình, từng chút từng chút mà ve vuốt.
Đồ Lang nhìn thấy Sở Thần đùa bỡn côn th*t của mình, cậu đói khát nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cúi đầu xuống trực tiếp ngậm lấy toàn bộ ngọc hành của Sở Thần: "Đại nhân, lần này cứ bắn vào trong miệng tiểu nhân."
Sở Thần nắm tay nhấn lên đầu Đồ Lang, đồng thời chân của hắn còn đang không ngừng ma sát côn th*t của Đồ Lang, sau đó hai người cùng nhau đạt tới cao trào.
Tinh dịch của Sở Thần phun vào trong miệng Đồ Lang, tinh dịch của Đồ Lang phun vào lòng bàn chân Sở Thần.
Sở Thần nắm chặt tóc Đồ Lang, rút ngọc hành của mình ra.
Hôm nay thật sự là sung sướng quá nhiều lần, tiếp tục chơi nữa thân thể sẽ hư mất.
Sở Thần đem chân khoác lên cọ xát trên quần áo Đồ Lang, cọ sạch sẽ tinh dịch trên chân, sau đó mệt mỏi nói: "Sớm nghỉ ngơi."
Đồ Lang hài lòng ôm Sở Thần cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
An Nhuận canh gác bên ngoài xe ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía trăng sáng trên đỉnh đầu, phát ra một tiếng thở dài nặng nề, sự bao dung của vương gia đối tên đồ tể này đã vượt quá dự liệu của hắn ta, còn tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Đến nay vẫn chưa có người thích hợp cho hoàng vị, chức vị Thái tử cũng một mực treo đặt, lão Hoàng đế chỉ còn một hơi thở cuối cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể băng hà, đến lúc đó bất kể là ai trở thành hoàng đế cũng sẽ dẫn đến một trận gió tanh mưa máu, trong triều đình đấu đá nghiêm trọng, biên quan thỉnh thoảng lại có quân địch quấy nhiễu, thái bình thịnh thế rất nhanh sẽ hạ màn kết thúc, tiếp thao có thể sẽ là loạn thế, cũng có thể là một thịnh thế khác, ai cũng không thể nói chính xác.
Đảng phái do Sở Thần cầm đầu trong triều là thế yếu, hắn vốn muốn không muốn tranh đoạt hoàng vị, nhưng nếu hắn không đi tranh, hắn khả năng một tia cơ hội sống sót cũng không có, dưới thế cục khẩn trương như vậy, Sở Thần thật không nên thêm một uy hiếp cho mình, An Nhuận hi vọng vương gia chỉ là chơi đùa.
Sở Thần rất rõ ràng tình cảnh của bản thân, hắn biết nên làm như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Sở Thần yếu ớt tỉnh lại, Đồ Lang đang ôm bánh bao nóng hổi, vừa nhìn thấy hắn tỉnh, lập tức đưa cho hắn.
Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy, vừa rồi đi qua trấn nhỏ, Đồ Lang xuống mua chút đồ ăn vật, sợ bánh bao lạn nên, che trong ngực, khiến một vùng trên ngực nóng đến đỏ bừng, nhưng cậu da dày thịt béo, một chút cũng không có việc gì.
Sở Thần ăn bánh bao Đồ Lang mua, khẽ mắng một câu: "Đồ ngốc."
Đồ Lang cười, tuyệt không để ý đại nhân nói cậu là kẻ ngu, dù sao đại nhân nói cái gì, chính là cái gì.
Sở Thần giơ tay lên vuốt ve mặt Đồ Lang: "Ở Trung Nguyên cực kỳ hiếm thấy khuôn mặt như ngươi."
Người Trung Nguyên ngũ quan phổ biến bằng phẳng, mũi không cao như vậy, ngũ quan của Đồ Lang giống như là đao khác ra, có cạnh có góc, thâm thúy lập thể, sóng mũi cao, nhìn qua hoàn toàn không giống như là người Trung Nguyên, so người Trung Nguyên anh tuấn hơn nhiều.
Đồ Lang hoàn toàn không nhận ra được mình có bao nhiêu anh tuấn, cậu vẫn cảm thấy bản thân là đoản mệnh tướng, nghe đại nhân nói khuôn mặt của mình rất ít gặp, cậu cũng không biết là đang khen, vẫn ghét bỏ dáng dấp của mình không giống người khác: "Đại nhân cũng cảm thấy ta là đoản mệnh tướng sao?"
Sở Thần cắn bánh bao: "Dung mạo của ngươi rất bắt mắt, sau cùng ta về Yến Kinh, tận lực đừng lộ diện ở trước mặt người khác."
Đồ Lang không hiểu đây là ý gì, nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
Sở Thần gõ lên trán cậu một cái: "Ngươi là tư sủng của ta, hiểu chưa?"
Đồ Lang vui vẻ gật đầu, thật cao hứng, cậu lại là tư sủng của đại nhân.