Đồ Tể Nghiện Liếm Vương Gia Thanh Lãnh

Chương 12

Ghé vào trên bàn sách cầu đồ tể liếm cúc huyệt của mình/Cáu kỉnh

Chạy mấy ngày đường, cuối cùng cũng đến Yến Kinh, thân thể Sở Thần suy yếu, xe ngựa mệt mỏi sau càng không còn chút sức lực nào, vừa về đến phủ đệ, đi nghỉ trước, Đồ Lang một tấc cũng không rời người hắn, giống như là hộ vệ còn hơn An Nhuận.

Sở Thần thích tựa trong ngực Đồ Lang ngủ, cảm thấy rất an tâm.

Đồ Lang cẩn trọng sung làm gối dựa, ôm Sở Thần không nhúc nhích, cánh tay bị gối đến tê dại cũng không dám động, sợ làm người tỉnh lại.

Sở Thần tựa trong ngực Đồ Lang, hơi thở kéo dài nhẹ nhàng, ngủ rất ngon, hắn rõ ràng dọc theo con đường này phần lớn thời gian đều là nằm trong ngực Đồ Lang nghỉ ngơi, việc mệt mỏi nhất phải làm cũng chỉ là ngồi động trên mặt Đồ Lang mà thôi, dùng nhục huyệt ma sát trên mặt Đồ Lang, nhưng dù cho như thế hắn vẫn cảm giác rã rời sâu sắc.

Sở Thần ngủ từ trưa ngủ thẳng đến mặt trời lặn, lúc tỉnh lại, thấy Đồ Lang không nháy mắt nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ đã nhìn hắn rất lâu.

Sở Thần có chút mất tự nhiên quay mặt đi: "Giờ gì?"

Đồ Lang cười híp mắt nhìn hắn: "Vừa rồi hạ nhân đến hỏi có muốn truyền thiện hay không, chắc là giờ Dậu."

Sở Thần từ trong ngực Đồ Lang đứng lên, nhưng vừa đứng lên, bởi vì thân thể bất lực, cho nên lại nặng nề ngã trở về.

Đồ Lang thuận thế ôm lấy eo của hắn: "Đại nhân, ngài muốn đi đâu, ta ôm ngài đi."

"Nghỉ ngơi trước một hồi." Sở Thần không có việc gì làm, miễn cưỡng tựa ở trong ngực Đồ Lang.

Đúng lúc này, bụng Đồ Lang rất không có tình thú kêu lên, hắn một ngày không có ăn gì, đã sớm đói không chịu được.

Sở Thần nghiêng đầu tựa lên bờ vai Đồ Lang, rầu rĩ cười một tiếng, sau đó hướng về phía ngoài cửa nói: "Đinh Lan, truyền thiện."

Nha hoàn vẫn luôn ở ngoài cửa đợi mệnh, lĩnh mệnh đi truyền thiện, phòng bếp rất nhanh đã bưng lên hơn mười món ăn, đều là món Đồ Lang chưa từng nếm qua, nhìn rất mới mẻ.

Đồ Lang ôm Sở Thần từ trên giường, đi dùng bữa.

Hạ nhân lần lượt thử đồ ăn, sau khi xác nhận không có độc, Sở Thần mới đư đũa cho Đồ Lang: "Ăn đi."

Đồ Lang mặc dù đã bụng đói kêu vang, nhưng cũng không có lập tức ăn như hổ đói, cậu trước tiên gắp một viên thịt nhỏ đút cho Sở Thần ăn: "Đại nhân ăn trước."

Sở Thần đẩy trở về: "Chúng ta sẽ phải vào cung, bồi phụ hoàng dùng bữa."

Đồ Lang liền không chịu đựng nữa, ăn một miếng lớn, một bên ăn một bên nhìn Sở Thần cười ngây ngô, bộ dáng thật ngốc cực kỳ, nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng không hiểu vương gia làm sao lại coi trọng nam sủng như thế, nam sủng không phải đều là thân thể mềm yếu sao, không có ai cường tráng vô cùng như Đồ Lang.

Sở Thần giơ tay lên lau khóe miệng Đồ Lang: "Ta sẽ cho người dọn dẹp một gian phòng ở hậu viện, ngươi có thể ở đó."

Hậu viện đều là chỗ ở của nữ quyến trong nhà, nhưng trong nhà Sở Thần không có nữ quyến, gian phòng đằng sau bỏ trống nhiều năm, bọn hạ nhân còn tưởng rằng một ngày nào đó sẽ có một vị mỹ thiếp vào ở, không nghĩ đến sẽ là một nam sủng bưu hãn vào ở.

Đồ Lang dừng đũa, nuốt xuống thức ăn trong miệng: "Ta không thể cùng đại nhân một phòng sao?"

Đồ Lang biết mình làm như vậy là quá tham lam, nhưng cậu chính là muốn tham lam, cậu muốn cùng đại nhân luôn ở chung một chỗ, mặc kệ ban ngày hay ban đêm đều bên nhau.

"Ngươi dù sao cũng phải có phòng của mình." Sở Thần không nhiều lời.

Đồ Lang lập tức cảm thấy đồ ăn không còn vị gì, cậu còn hi vọng xa vời đại nhân có thể xem cậu như tồn tại đặc biệt, hai chữ tư sủng này nghe còn giống như không tệ, nhưng đến cùng cũng chỉ là nô tài đồ chơi, cũng không có gì đặc biệt, đại nhân đặt cậu một mình trong trong hậu viện, về sau nếu đại nhân không muốn đến hậu viện, vậy cậu chỉ sợ không gặp được mặt đại nhân.

Sở Thần không chú ý tới cảm xúc của Đồ Lang, hắn đang nghĩ ngợi chờ chút vào cung, ứng phó mấy vị hoàng huynh sài lang hổ báo của mình thế nào.

Sau khi Sở Thần vào cung, Đồ Lang theo nha hoàn đi đến hậu viện.

Trong hậu viện to như vậy chỉ có một nam sủng là cậu, cậu có thể ở đây làm bất cứ chuyện gì, Sở Thần tri kỷ sai người làm một kho vũ khí cho cậu, bên trong đủ loại vũ khí, cậu có thể bên trong hậu viện thỏa thích luyện kiếm tập võ.

Đồ Lang tâm tình buồn khổ chọn một bộ cung tên, leo lên cây đại thụ trong hậu viện, xem chim bay qua không trung như bia ngắm, phát tiết tâm tình của mình.

Đợi đến bầu trời hoàn toàn không còn chút sáng sắc, Đồ Lang mới dừng lại, cậu nhảy xuống cây, hỏi hạ nhân hầu hạ bên cạnh mình: "Đại nhân trở về rồi sao?"

Hạ nhân khúm núm trả lời: "Vương gia ngay trong thư phòng."

Đồ Lang nghe Sở Thần đã trở về, nhịn không được cao hứng: "Ta có thể đi tìm đại nhân sao?"

"Cần phải đi truyền lời, bất quá thời điểm vương gia ở thư phòng, cũng không thích bị quấy rầy."

Đồ Lang nhíu mày, nghĩ hay là chờ đại nhân gọi cấu đến.

Hai tiểu tao huyệt phía dưới của đại nhân đều đã bị cậu liếm đặc biệt nhạy cảm, cho dù không động vào, dâm dịch cũng sẽ rầm rầm chảy ra, đại nhân cũng quen thuộc để cậu mút dâm dịch, cậu nghĩ đại nhân rất nhanh sẽ nhịn không được gọi cậu đến.

Đồ Lang lại luyện kiếm trong hậu viện một hồi, cậu chưa từng cầm kiếm, động tác rất vụng về, lúc này An Nhuận đột nhiên xuất hiện, nói với cậu: "Kiếm không phải luyện như vậy."

Đồ Lang thu hồi động tác của mình: "Ngươi sao không đi theo bên cạnh bảo hộ đại nhân."

An Nhuận: "Vương gia để cho ta đến dạy ngươi luyện kiếm, miễn cho ngươi nhàm chán."

Đồ Lang căn bản không có hứng thú luyện kiếm, cậu nghĩ Sở Thần lúc nào mới có thể triệu kiến cậu, cho nên vẫn luôn là trạng thái không yên lòng: "Khi nào đại nhân mới có thể triệu kiến ta."

"Ngươi đừng có giống như thuốc cao da chó, không nên bám lấy vương gia, hiện tại vương gia nào có nhiều tâm tư cùng ngươi dính cùng một chỗ." An Nhuận không chút lưu tình tạt cho cậu một chậu nước lạnh.

Đồ Lang mấp máy môi không nói chuyện.

Những ngày tiếp theo, Sở Thần loay hoay tưng tửng, căn bản không có tâm tư triệu kiến Đồ Lang, mỗi lần mệt mỏi trực tiếp ngủ trong thư phòng.

Đồ Lang bị lạnh nhạt mấy ngày, tâm tình trở nên rất cáu kỉnh, hoa hoa thảo thảo trong hậu viện đều bị cậu cho tàn nhẫn chặt bỏ.

Sở Thần loay hoay không sai biệt lắm, nhớ đến Đồ Lang, để cho người gọi cậu đến.

Vừa nghe đến được truyền triệu, cảm xúc cáu kỉnh của Đồ Lang được vỗ yên xuống, cậu mặc hoa phục mà hạ nhân chuẩn bị cho cậu, cực nhanh tiến đến thư phòng ở tiền viện.

Trước khi đẩy cửa, tâm tình hưng phấn của Đồ Lang lại hạ xuống, cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đại nhân, nhưng đại nhân liên tiếp mấy ngày cũng không nhìn cậu, cậu có gì phải cao hứng.

Đồ Lang thu hồi tâm tình kích động của mình, đẩy cửa đi vào, quy củ quỳ trên mặt đất thỉnh an.

Sở Thần mấy ngày cũng không nhìn qua Đồ Lang, đột nhiên nhìn thấy, phát hiện Đồ Lang càng thêm tuấn mỹ, có thể là phong thuỷ vương phủ tương đối nuôi người, hắn kềm chế khát vọng của mình ở đáy lòng, hướng về phía Đồ Lang vẫy gọi, ra hiệu cậu đi đến bên cạnh mình.

Đồ Lang nghe lời đi qua, quỳ xuống bên chân Sở Thần.

Nếu là trước kia cậu khả năng đã sớm chờ không nổi chui vào phía dưới vạt áo của Sở Thần, nhưng lần này lại tỉnh táo một cách kỳ lạ, cúi đầu không nói một lời.

Sở Thần nhìn bộ dáng Đồ Lang hờ hững với mình, trong lòng ít nhiều có chút cảm giác thất vọng, hắn vừa hồi kinh, những người chung quanh kia đều đang nhìn chằm chằm, vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm hắn, cho nên hắn không dám biểu hiện mình quá mức quan tâm Đồ Lang, cho nên cố ý lạnh nhạt Đồ Lang mấy ngày, đây là kế sách bảo mệnh, nhưng thực sự là bất lực.

Sở Thần mắt nhìn Đồ Lang quỳ gối bên cạnh chân mình: "Ngươi tức giận sao?"

Đồ Lang mấp máy môi mỏng, rất ủy khuất, nhưng lại khó nói ra, thân phận của cậu thấp kém, cậu nơi nào có tư cách tức giân: "Đại nhân, tiểu nhân không có tức giận."

Sở Thần cũng rất nhớ Đồ Lang, rất muốn hoàn toàn chui rúc trong ngực Đồ Lang, nhưng bây giờ Đồ Lang xa lạ hắn rất nhiều, khiến trong lòng của hắn rất khó chịu, hắn không lưu loát mở miệng: "Vậy ngươi làm sao không ngẩng đầu lên nhìn ta."

Đồ Lang chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Sở Thần, trong đáy mắt tràn đầy dục vọng và yêu thương bị đè nén, chỉ cần vừa mở, những vật này rất nhanh sẽ tràn ra ngoài,vững vàng bao trùm Sở Thần trong đó, thẳng đến ngạt thở.

Sở Thần ngay trước mặt Đồ Lang, từng chút cởi xuống tất cả quần áo trên người, mái tóc đen dài khoác lên trên da thịt sứ trắng, phi thường hấp dẫn.

Sở Thần cởi xong, tách hai chân ra đến cực hạn, đem hai nhục huyệt ngập nước của mình hoàn toàn lộ ra cho Đồ sói nhìn: "Chảy thật nhiều dâm dịch, ngươi muốn liếm không?"

Đồ Lang làm sao có thể không muốn, cậu ngày ngày nằm mơ đều là cái này, mỗi lần cậu đều ở trong mơ liếm Sở Thần đến cầu xin tha thứ, trong lòng của cậu cũng rất sốt ruột, thế nhưng mặt ngoài lại không hiện: "Đại nhân muốn để tiểu nhân liếm sao?"

Đột nhiên chuyển từ ngươi muốn liếm không, biến thành ngươi muốn cho ta liếm sao?

Ý tứ hoàn toàn khác nhau, Sở Thần tâm bị hung hăng đả thương, đúng là hắn muốn để Đồ Lang liếm, về phần Đồ Lang có muốn liếm cho hắn hay không.

Sở Thần cảm giác Đồ Lang dường như không mấy hứng thú với mình, cũng đúng, liếm mấy lần, cuối cùng cũng sẽ chán.

Sở Thần chậm rãi khép lại hai chân của mình: "Ngươi đi xuống trước đi, ta mệt mỏi."

Đồ Lang quỳ trên mặt đất không hề động, cậu thật vất vả mới gặp được vương gia, cứ như vậy dễ như trở bàn tay bảo cậu rời đi, là không thể nào.

Nhìn Đồ Lang không nhúc nhích quỳ ở đó, Sở Thần cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn cậu.

Trầm mặc một hồi sau, Đồ Lang mở miệng nói: "Đại nhân, ta muốn đem phân lượng mấy ngày nay đều bù lại."

Thật sự là công phu sư tử ngoạm, hơn nữa còn dùng một loại ngữ khí trực tiếp ra lệnh nói chuyện, phảng phất không có chỗ thương lượng, Đồ Lang cũng dám nói chuyện với Sở Thần như thế.

Sở Thần chẳng những không cự tuyệt, còn đáp ứng: "Được, tiếp tế cho ngươi."

Đồ Lang cũng nhịn không được nữa, duỗi bàn tay, cường thế đẩy ra hai chân khép lại của Sở Thần, hướng về phía bên trong hai chân tản ra mùi thơm ngọt ngào, động tác rất thô bạo, vừa lên đến đã đặc biệt dùng sức mút vào.

Hai ba ngụm múi thịt thật vất vả tiêu sưng của Sở Thần, lại bị hút vừa đỏ vừa sưng, vài ngày không được phóng thích, chỉ bị Đồ Lang khẽ hút như thế, Sở Thần trực tiếp cao trào.

Đồ Lang hút được một lúc, đột nhiên đứng lên, ôm Sở Thần từ trên ghế, đặt lên trên bàn sách.

Sở Thần cũng rất phối hợp ghé vào trên bàn sách, chổng mông lên đưa đến bên miệng Đồ Lang: "Ân...... Đồ Lang...... Ân a... Liếm huyệt dâm của bản vương...... Trong hậu huyệt cũng muốn... Ân a...... Đằng sau... Ân......"

Dâm đãng như thế, Đồ Lang thật sự không biết Sở Thần như thế nào nhịn được vài ngày cũng không cho cậu liếm, vì trừng phạt Sở Thần, Đồ Lang cố ý không luồn đầu lưỡi vào, chỉ ở bên ngoài liếm láp nếp uốn.

Bình Luận (0)
Comment