Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 102 - Chương 102 - Lại Đến Kinh Đô (1)

Chương 102 - Lại đến kinh đô (1)
Chương 102 - Lại đến kinh đô (1)

Bỗng nhiên, không chờ Diệp Hiên ra tay, Linh Lung đã lập tức lên tiếng.

- Linh Lung, cô điên rồi sao? Hắn ta là một cuồng ma sát nhân, sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ?

Thiết Lực lo lắng hét lớn.

Nhìn thấy Thiết Lực kích động như thế, Linh Lung đau khổ cười nói:

- Anh còn không nhìn ra sao, cho dù tôi có đồng ý hay không, Diệp tiên sinh cũng sẽ không buông tha cho tôi, hơn nữa nếu cứ vậy anh sẽ bị giết mất, tôi lại nỡ lòng nào?

- Ha ha!

Diệp Hiên cất tiếng cười to, đôi mắt nhìn Linh Lung cũng càng phát thưởng thức, sát cơ quanh thân cũng theo đó mất đi, kỳ thực Diệp Hiên làm ra tất cả, chính là đang bức bách Linh Lung đồng ý.

Dù sao, Diệp Hiên tự nhận hắn cũng không phải thánh nhân, tính tình có thể nói là một người không có lợi lộc không dậy sớm, nếu như không có được tốt chỗ, hắn cần gì phải rước lấy tai hoạ ngầm như Linh Lung?

Chuyện đã thành, sát cơ đối với Thiết Lực tự nhiên ẩn lui, kỳ thực Diệp Hiên cũng chỉ là làm dáng một chút, mục đích thực sự, vẫn là tiểu cô nương Linh Lung.

- Linh Lung cô rất thông minh, chuyện này cũng chứng minh tôi không có nhìn lầm người, đợi đến Vũ An Ti, tô tự có cách....

- Ừm?

Chợt!

Không ư chờ Diệp Hiên nói xong, hắn bỗng nhiên dừng lại, giữa lúc đôi mắt khép mở, trong mắt xẹt qua một tia huyết quang cực kỳ đáng sợ, càng là xuyên qua cửa sổ phi cơ nhìn xa phía chân trời.

- Thiết Lực, lập tức tìm nơi đáp xuống.

Diệp Hiên âm u lên tiếng, tức thì làm cho trong lòng hai người Linh Lung phát lạnh, hoàn toàn không biết Diệp Hiên đang có chuyện gì.

- Diệp Hiên, cậu lại muốn giở trò quỷ gì?

Thiết Lực tức giận bột phát.

- Giở trò quỷ?

- Trên trực thăng không có Radar ư, thằng ngu này?

Giọng Diệp Hiên trầm thấp, trong mắt là sát cơ bốn phía, trong lòng đã phỏng đoán đến một chuyện hắn không muốn tiếp nhận.

- Thiết đại ca, nhanh lên một chút, dựa theo lời Diệp tiên sinh nói, hạ máy bay xuống khu vực an toàn.

Linh Lung theo ánh mắt Diệp Hiên nhìn lại phía chân trời, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đã thay đổi, cô vốn là người có tinh thần mạnh mẽ, tự nhiên cũng nhìn thấy một màn cực kỳ kinh khủng.

- Không kịp!

Diệp Hiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quanh thân từ từ nở rộ huyết quang, Thị Huyết Ma Kiếm lặng yên xuất hiện ở trên tay, cánh cửa cabin tức thì bị một chân đá văng.

Ông!

Tại phía chân trời, một viên đạn đan kéo lấy ánh lửa cực kỳ đáng sợ, vang lên tiếng oanh minh kinh khủng, cuộn trào mãnh liệt lao tới chiếc trực thăng Diệp Hiên đang ngồi.

- Mẹ nó! Điều này sao có thể?

Khi này một màn này xuất hiện ở trong mắt Thiết Lực, trực tiếp làm cho hắn tái nhợt cả mặt, cơ thể đều run rẩy, âm thanh càng là gầm nhẹ không thôi.

- Đây là H3 vệ tinh định vị đạn, tuy uy lực cũng không tính là mạnh, nhưng nếu muốn bắn nổ chiếc trực thăng này của chúng ta lại dư dả.

Linh Lung phân tích, chỉ là giọng nói hơi run, còn có một loại cảm giác tuyệt vọng trộn lẫn trong đó.

- Dù để nhảy, nhanh đi cầm dù để nhảy.

Thiết Lực lo lắng lên tiếng, chỉ là trong lòng cũng tràn đầy tuyệt vọng.

Quá nhanh, thực sự quá nhanh, trong lòng Thiết Lực hiểu rõ, dù cho có lấy được dù nhảy, nhưng không đợi nhóm bọn hắn rời khỏi chiếc trực thăng này thì viên đạn kia cũng đã khiến bọn hắn nổ thành tro tàn.

Chẳng qua năm giây ngắn ngủi, đạn xé bầu trời tê liệt khoảng không lao đến, cái tiếng xé gió điếc màng nhĩ kia đang ngày càng lớn dần, Thiết Lực và Linh Lung tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chỉ có thể chờ cái chết lao tới.

Ầm!

Những phút cuối cùng, hai người Linh Lung lại không nhìn thấy, sắc mặt Diệp Hiên âm lãnh, một kiếm chém ra, kiếm quang thao thiên bạo phát, trong nháy mắt đã chém đầu đạn này thành hai đoạn, mà sau đó cũng lập tức phát nổ kịch liệt.

Chỉ là cái dư uy nổ tung kia, trong nháy mắt đã đánh ngất hai người Linh Lung, mà chiếc trực thăng bọn họ ngồi cũng bởi vì dư âm phát nổ, bắt đầu rơi xuống mặt đất.

Ông!

Huyết quang tăng vọt, kéo dài qua khoảng không, hư không rung chuyển tột cùng, càng là nở rộ từng tia rung động, quanh thân Diệp Hiên là ánh sáng đỏ ngòm ngút trời, màu sắc cực kỳ âm trầm, khi hắn vẫy tay trong hư không đã trực tiếp đem hai người Linh Lung định ở nửa khoảng không, dưới huyết quang bao vây, ba người cũng rớt xuống mặt đất.

- Ừm?

- Tôi... Tôi đang ở đâu... Tôi... Chúng ta chết rồi sao?

Trong một cánh đồng hoang tàn vắng vẻ, Linh Lung đần độn mở hai mắt ra, cô nỉ non hỏi nhỏ, ánh mặt trời chói mắt làm cho mắt của cô hơi đau, cho đến khi cô nhìn thấy Thiết Lực hôn mê bất tỉnh ở bên cạnh, lúc này cô mới tức thì tỉnh táo lại.

- Mình không có chết?

Linh Lung khẽ hô.

- Mạng của cô là của tôi, không có lệnh của tôi, sao cô có thể chết?

Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng.

- Diệp... Diệp tiên sinh... Là... Là... Ngài cứu ta?

Khi nhìn thấy Diệp Hiên, Linh Lung có một loại cảm giác xung động muốn khóc, hai mắt lập tức rưng rưng, rốt cục cô cũng xác nhận chính mình thật không có chết, hiện tại còn sống khỏe re.

- Mau lau nước mắt ngay đi, sau đó đánh thức thằng ngu này, chúng ta đi tới kinh đô.

Diệp Hiên nhíu mày, giọng hơi khiển trách.

- Thiết đại ca, mau tỉnh lại.

Linh Lung vội vàng lau nước mắt, không ngừng lay người Thiết Lực.

Diệp Hiên đứng một mình ở đấy, một hồi gió mát phất phơ thổi, làm cho sợi tóc của hắn theo gió bay lên, hắn nhìn xác chiếc trực thăng nơi xa, đôi mắt lại hơi âm trầm.

Hắn vừa mới rời khỏi thành phố Giang Nam, tin tức này ngoại trừ Thanh Long biết được, cũng chỉ có người nhà biết, mà Thanh Long căn bản không thể đem tin tức của hắn truyền ra ngoài, mà Diệp mẫu cùng em gái cũng không có gì tiếp xúc với người khác, lại hắn đi vội vàng, cho dù có người muốn dò xét tin tức của hắn, cũng tuyệt đối không có nhanh như vậy.

Bình Luận (0)
Comment