- Diệp Bình!
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng, hắn không cần suy nghĩ nhiều cũng đã đoán được người tiết lộ tin tức của hắn ra, cũng chỉ có đứa em trai mới trở về này.
Diệp Bình cùng Diệp gia có liên hệ cực lớn, hơn nữa kẻ có thể xuất động đạn tới giết hắn ở Hạ quốc, cũng chỉ có Bát Đại Thế Gia kinh đô mới có lực lượng này.
Nhưng có một việc Diệp Hiên lại không hiểu rõ, việc này nếu quả thật là do Diệp gia gây nên, có phải là bọn họ quá đần hay không?
Mấy vị lãnh đạo Hạ quốc đều biết, Diệp Hiên và Diệp gia có ân oán cực lớn, nếu như hắn thật bị đạn oanh sát, người bị hiềm nghi duy nhất cũng là Diệp gia.
Dù cho Diệp gia là một trong Bát Đại Thế Gia kinh đô, nhưng chuyện này đã xúc phạm điểm mấu chốt Hạ quốc, con quái vật lớn Hạ quốc này càng sẽ nổi trận lôi đình, tất nhiên sẽ muốn tiêu diệt Diệp gia, không thể có chút lưu tình nào.
Diệp Hiên trầm tư một lúc lâu, cũng không hiểu rõ mấu chốt trong đó, nhưng có một chuyện Diệp Hiên rất tinh tường, kẻ đưa tin tức bán đứng hắn, không thể nghi ngờ nhất định là Diệp Bình.
- Em trai, cậu thật muốn buộc tôi giết cậu rồi sao!
Diệp Hiên chậm rãi hít một hơi, trong mắt lóe lên huyết sắc một cái rồi biến mất.
- Diệp... Diệp tiên sinh!
Linh Lung nhẹ giọng gọi, Thiết Lực kích thích, hai người đang đi tới chỗ Diệp Hiên, điều này cũng làm cho Diệp Hiên từ trong suy nghĩ tỉnh dậy.
- Tôi đã thông báo cho tổ trưởng Thanh Long, đã có người tới đón chúng ta.
Linh Lung đi tới trước người Diệp Hiên, nhanh chóng lên tiếng nói.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Cảm ơn ngài.
Thiết Lực luống cuống chân tay, tuy hắn không biết Diệp Hiên làm cách nào cứu được hắn và Linh Lung, nhưng hai người có thể còn sống sót, tất nhiên là bởi vì Diệp Hiên.
Hiệu suất làm việc của Vũ An Ti quả nhiên cực cao, chưa qua được nửa tiếng đồng hồ, xe Jeep quân dụng đã tìm được Diệp Hiên, càng là từ có mấy quan quân bước xuống, cúi chào cho thấy thân phận của mình với Diệp Hiên.
Ngồi trên xe Jeep, đám người Diệp Hiên chạy tới kinh đô, mà xác trực thăng sau lưng để lại cho số lượng lớn binh sĩ trông coi hiện trường.
Trong xe!
Diệp Hiên tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là quanh thân trong lúc lơ đãng tiết lộ sát khí, lại làm cho hai người Linh Lung như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than.
- Linh Lung, nói với Thanh Long, chuyện này tạm thời đừng làm lớn, để tránh đánh rắn động cỏ, chờ tôi đến kinh đô tự có quyết đoán.
Diệp Hiên mở hai mắt ra, âm thanh là bình tĩnh nói.
- À? Được, tốt.
Linh Lung vội vàng nhận lời, sau đó liền gọi điện thoại thông báo cho Thanh Long, truyền lại việc Diệp Hiên phân phó.
- Diệp tiên sinh, tổ trưởng Thanh Long muốn nói chuyện với ngài.
Linh Lung.
- Không cần, đợi đến kinh đô, tôi tự nhiên sẽ cùng hắn nói chuyện.
Diệp Hiên lần nữa nhắm mắt lại, cũng không có dự định nói chuyện cùng Thanh Long.
...
Cũng trong lúc đó, kinh đô, chỗ làm việc của địa tổ Vũ An Ti.
Cái bàn trước người Thanh Long bị đánh thành nát bấy, mặt của hắn sắc cực kỳ khó chịu, càng liên tục đi qua đi lại ở trong phòng, quanh người lại tán phát khí tức cực lạnh.
- Gan chó thật là lớn, lại dám vận dụng đạn vệ tinh H2? Cho dù mày là ai, lão tử cũng nhất định phải bắt mày trả giá thê thảm.
Thanh Long gầm nhẹ rít gào, đã nổi giận đến mức cùng cực.
Qua hơn mười phút, Thanh Long lần nữa cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho Hạ quốc Đại Nguyên Soái Binh Mã - Lý Lâm Quốc, hiển nhiên chuyện này đã lên tới quốc gia, tuyệt đối không phải là việc của cá nhân Diệp Hiên.
- Lý lão, tình huống đúng chính là như vậy, tốt, tốt, tôi hiểu rõ.
Một giờ trôi qua, Thanh Long cúp điện thoại, thần tình mới hơi đẹp một ít, chỉ là hắn cũng hiểu rõ, chỉ sợ Hạ quốc muốn xảy ra một hồi chấn động, bởi vì hắn hoàn toàn có thể nghe ra âm thanh xuôi tai của Lý Lâm Quốc, đối phương bây giờ đã tức giận đến trình độ nào.
...
Kinh đô.
Xe Jeep quân dụng ở chạy ngược trên đường cái, phương hướng chính là chỗ làm việc của Dịa tổ.
Đề phòng sâm nghiêm, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, đây chính là cảnh tượng Diệp Hiên đã thấy khi bước xuống xe.
- Diệp tiên sinh, để cho ngài chấn kinh rồi.
Thanh Long mặc quân trang, đi nhanh tới chỗ Diệp Hiên, thành viên địza tổ theo sát ở sau lưng, càng là dồn dập cúi đầu chào Diệp Hiên.
Nhìn khuôn mặt áy náy của Thanh Long, Diệp Hiên thuận tay vỗ vỗ vai của hắn, mỉm cười nói:
- Chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, không cần hưng sư động chúng (*), chúng ta đi vào nói chuyện.
(*) Đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.
Thanh Long vốn tưởng rằng khi gặp mặt tâm tình Diệp Hiên sẽ không tốt, còn có thể hỏi tội hắn, nhưng tưởng tượng và sự thật lại có khác biệt thật lớn, Diệp Hiên cũng không có chút nổi giận nào, điều này cũng làm cho trong lòng Thanh Long càng cảm thấy xấu hổ.
Trong phòng họp địza tổ.
Thanh Long ngồi ở vị trí đầu, Diệp Hiên ngồi một bên, Thiết Lực và Linh Lung đứng ở hai bên, các thành viên địa tổ còn lại cũng sớm tản ra.
- Diệp tiên sinh ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ có giao phó cho ngài.
Thanh Long thành khẩn nói.
- Có manh mối gì sao?
Diệp Hiên dám khẳng định, trên đường hắn tới kinh đô, Thanh Long tất nhiên đã phái người điều tra việc này.
- Đạn vệ tinh định vị H2, tuy uy lực loại vũ khí này không được lớn, chỉ là một loại đầu đạn dò xét, nhưng vật này tư nhân tuyệt đối sẽ không có, đây cũng là cấm kỵ của Hạ quốc.