- Đông Hoàng Thái Nhất, có lẽ Đông Hoàng Thái Nhất có thể hiểu rõ Nguyên Linh.
Minh Hà Lão Tổ trầm giọng nói.
Hiển nhiên, hôm nay nói chuyện cùng Diệp Hiên, tâm thần Minh Hà Lão Tổ kinh dị, cảm giác nản thân lọt vào một bố cục cực lớn, trong cõi u minh cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Loại cảm giác này cực kỳ nồng đậm, khiến cho Minh Hà Lão Tổ rùng mình.
- Đông Hoàng Thái Nhất?
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, như nắm lấy một manh mối cực kỳ trọng yếu, cũng lúc này hắn liên tưởng đến lời Tôn Ngộ Không khuyên bảo hắn, cũng là điều nghi ngờ trong lòng Tu Bồ Đề lão tổ.
Đông Hoàng Thái Nhất, Tu Bồ Đề.
Hai người này là manh mối cực kỳ trọng yếu, chỉ là hiện tại Diệp Hiên bị khắp nơi chú ý, còn phải đối mặt với đại kiếp Thượng Cổ Yêu Đình, hắn không thể phân thân.
- Diệp Hiên, nếu không còn chuyện khác, ta cáo từ, về sau ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Minh Hà Lão Tổ đã có ý rời đi, bởi vì hắn đã cảm giác bản thân lâm vào một bố cục cực kỳ khủng bố, càng phát hiện Diệp Hiên có quá nhiều điểm nghi ngờ, chớ tiếp cận quá nhiều với Diệp Hiên, về phần Hồng Mông Tử Khí hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để đạt được.
Minh Hà Lão Tổ nói, quay người muốn rời khỏi Thiên đình, không chờ hắn bước ra, giọng Diệp Hiên thanh lãnh lặng yên vang lên sau lưng.
- Đạo hữu cứ đi như thế, chẳng lẽ không muốn Hồng Mông Tử Khí?
- Ừm?
Minh Hà Lão Tổ đột nhiên quay đầu, hai mắt lấp lóe lăng lệ, nói:
- Hồng Mông Tử Khí quả nhiên trong tay ngươi.
Đùng.
Phong thiên tỏa địa, ngăn cách tám hướng, Diệp Hiên ngoắc bàn tay, bao phủ cả Dao Trì, khiến cho không kẻ nào có thể biết được trong Dao Trì xảy ra chuyện gì.
Hư không chập chờn, gợn sóng lan toả, Hồng Mông Tử Khí lặng yên xuất hiện trên tay Diệp Hiên, nở rộ đủ loại ánh sáng mông lung khiến cho người ta một loại cảm giác hoa mắt mê muội.
Giao Hồng Mông Tử Khí ra đây.
Ầm ầm.
Hư không nổ nát, liên tục gầm nhẹ, Hồng Mông Tử Khí xuất hiện trước mắt Minh Hà Lão Tổ, khiến cho sắc mặt hắn căng cứng đến đỏ bừng, cuồng bạo tấn công Diệp Hiên.
Phanh.
Quyền chưởng va chạm, long trời lở đất, Dao Trì rộng lớn cuồng bạo rung động, hư không hiện ra từng đường vết nứt trong không gian, chứng minh một kích này của hai người khủng bố cỡ nào.
Xoẹt.
Minh Hà Lão Tổ dội ngược về, Hồng Mông Tử Khí vẫn y nguyên trong tay Diệp Hiên, hiển nhiên, Minh Hà Lão Tổ muốn cướp đoạt vật này từ trong tay hắn, căn bản là chuyện không thể.
- Diệp Hiên, đưa Hồng Mông Tử Khí cho ta.
Minh Hà Lão Tổ âm lệ gầm thét, huyết quang trào ra quanh mình, Huyết Hà dị tượng cuồn cuộn dâng lên, sát cơ cực kỳ đáng sợ khóa chặt trên người Diệp Hiên.
- Minh Hà, ngươi cảm thấy ngươi có thể lấy đi Hồng Mông Tử Khí từ trong tay của ta?
Diệp Hiên không nở rộ khí tức, giọng nói hắn rất bình tĩnh, không nửa điểm gợn sóng.
Lời Diệp Hiên vừa dứt, sắc mặt Minh Hà Lão Tổ bất định, miệng mũi thở hổn hển, đến hơn mười hơi sau, hắn mới chậm rãi thu lại khí thế quanh thân.
- Ngươi muốn thế nào?
Minh Hà Lão Tổ lạnh lùng nói.
Hiển nhiên, Minh Hà Lão Tổ cũng biết muốn cưỡng ép cướp đoạt Hồng Mông Tử Khí cũng không thể được, vừa rồi hắn cũng chỉ là nhất thời kích động mới ra tay với Diệp Hiên, giờ phút này đã tỉnh táo lại, càng ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Trong lòng Minh Hà Lão Tổ hiểu rõ, hắn vừa cáo từ rời đi, nhưng chính Diệp Hiên đem Hồng Mông Tử Khí ra, nếu nói hắn không có mục đích, Minh Hà Lão Tổ tuyệt đối không tin.
- Hồng Mông Tử Khí này, ta có thể cho ngươi mượn, nếu ngươi có thể bằng Hồng Mông Tử Khí thành Thánh, vậy cũng xem như cơ duyên của ngươi.
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng.
- Nói đi, ngươi có điều kiện gì.
Minh Hà Lão Tổ không ngu xuẩn mà hoàn toàn tin tưởng Diệp Hiên sẽ đưa Hồng Mông Tử Khí cho hắn mượn, hắn trầm thấp lên tiếng.
- Ta rất thích làm việc cùng người thông minh, mà Minh Hà đạo hữu chính là một người thông minh.
Diệp Hiên mỉm cười gật đầu, sau đó dạo bước đi đến trước người Minh Hà Lão Tổ, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị, hai mắt nhìn thẳng Minh Hà Lão Tổ, nói:
- Điều kiện của ta rất đơn giản, ta muốn ngươi dẫn đầu nhất tộc A Tu La gia nhập Thiên Đình, từ đó về sau U Minh Huyết Hải chính là bộ hạ của Thiên Đình.
- Không thể.
Diệp Hiên vừa dứt lời, sắc mặt Minh Hà Lão Tổ đại biến, trực tiếp lên tiếng bác bỏ, không nửa điểm do dự.
- Diệp Hiên, ngươi đừng vọng tưởng, đại hội Vạn Yêu qua đi Thượng Cổ Yêu Đình sẽ khai chiến với Thiên Đình, mà ngươi còn giết mấy vạn tộc nhân của Vu tộc, Vu tộc cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu ta mang theo nhất tộc A Tu La gia nhập Thiên Đình, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Minh Hà Lão Tổ lạnh lùng gầm nhẹ, sắc mặt cực kỳ khó xử, hắn không thể đáp ứng điều kiện này, nếu thật sự đáp ứng Diệp Hiên, không thể nghi ngờ sẽ chôn vùi U Minh Huyết Hải hắn.
- Ha ha.
Diệp Hiên cười, hắn thật cười, chỉ là nụ cười của hắn cực độ băng lãnh, ánh mắt nhìn về phía Minh Hà Lão Tổ cũng dần dần đạm mạc.
- Minh Hà, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, dùng tiền đồ A Tu La nhất tộc ngươi đổi lấy một cơ hội thành thánh, so ra rất có lợi cho ngươi.
Diệp Hiên nói, Hồng Mông Tử Khí chìm nổi trong lòng bàn tay, tử quang mông lung đập vào hai mắt Minh Hà Lão Tổ, khiến cho hắn thở gấp, không nỡ rời mắt khỏi Hồng Mông Tử Khí.
- Không được, tuyệt đối không được.
Song quyền Minh Hà Lão Tổ nắm chặt, run run lẩm bẩm, mặc dù Hồng Mông Tử Khí rất trọng yếu đối với hắn, nhưng muốn đánh cược tiền đồ của U Minh Huyết Hải, điều này khiến hắn rất khó xử.