- Mẹ, người này nhất định bị điên, mẹ mau gọi báo cảnh sát đi.
Sở Thiên lo lắng lên tiếng, phải biết người điên đánh người cũng sẽ không phạm pháp, chỉ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, hắn cũng không muốn để người nhà đối mặt một người đang có vấn đề về tinh thần.
- Nhị ca, em thấy anh ấy giống như không phải người điên.
Sở Nguyệt ở sau lưng yếu ớt lên tiếng, trải qua kinh hoảng sợ hãi ban đầu, cô bé hiện tại đã trấn định, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng mang theo hiếu kì.
- Không phải người điên thì là cái gì, hắn vừa rồi rồi còn khi dễ em đây.
Sở Thiên thấp giọng khiển trách.
- Cậu trai trẻ, cậu thế nào?
Sở mẫu quan tâm hỏi thăm, bà tin tưởng mình, thanh niên cổ quái trước mắt nhất định không phải người xấu.
Có lẽ nghe Sở mẫu hỏi, Diệp Hiên tỉnh dậy từ trong ngây ngô, hắn cực lực trấn định lại cảm xúc của mình, vẻ mặt rốt cục khôi phục bình tĩnh.
- Nơi này đã từng là nhà của tôi, chỉ là thật nhiều năm chưa có trở về, nhất thời kích động còn xin cô xin đừng trách.
Diệp Hiên nói khẽ.
- Lừa đảo, khu nhà lều này mới được xây hơn mười năm nay, vẫn luôn là chúng ta ở nơi này, trước đó là một khu hoang dã, làm sao có thể là nhà mà anh đã từng ở?
Sở Thiên lạnh lùng nói, xem Diệp Hiên như tên lừa đảo đối.
- Chàng trai trẻ, người nhà của cậu đâu, có phương thức gì liên lạc, a di giúp cậu liên lạc người nhà của cậu.
Sở mẫu nói khẽ, mặc dù bà không cho rằng Diệp Hiên là người xấu, nhưng hình như tinh thần đối phương có chút vấn đề, chắc lạc đường mới xuất hiện ở đây.
- Người nhà?
Diệp Hiên mờ mịt tự hỏi, sau đó tự giễu cười một tiếng, trong miệng tự thốt ra lời:
- Con đường độc hành, vạn cổ không quen, người nhà của ta đã sớm không còn.
- Tên điên!
Nghe Diệp Hiên nói lời điên dại, Sở Thiên hơi biến sắc.
Loảng xoảng.
Bỗng nhiên, một tiến phá cửa từ bên ngoài truyền đến, cửa sắt lúc đầu nửa đóng bị người ta tung một cước đá văng, mười mấy thanh niên vạm vỡ phá cửa đi vào, sau lưng càng có một cô gái xinh đẹp gợi cảm dạo bước tiến vào Sở gia.
- Dám quỷ nghèo mấy người còn chưa có dọn đi?
Một thanh niên to con hung thần ác sát, trong tay cầm một cây côn diễu võ dương oai gầm lên, hung ác nhìn về phía Sở mẫu, mang trên mặt nụ cười dữ tợn.
- Các... Mấy người đừng làm loạn... Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Đối mặt đám người đột nhiên tiến vào vào, sắc mặt Sở Thiên đại biến, cầm trong tay chày cán bột vội vàng bảo vệ em gái và mẹ, đỏ mặt quát to với đám người.
- Ha ha ha.
Tiếng cười duyên êm tai tại truyền đến, chỉ thấy cô gái xinh đẹp kia có tuổi chừng hai mươi, trong miệng phát ra tiếng cười khẽ yêu kiều đi tới chỗ mẹ con Sở gia.
- Tiểu đệ đệ, nóng tính nhỉ, tỷ tỷ tôi đã cho các nhà cậu cơ hội, mấy người các cậu không nên ép tỷ tỷ, không trách được tỷ tỷ nha.
Cô gái xinh đẹp với vóc người có lồi có lõm, có thể gọi một mỹ nữ, giờ phút này chầm chậm đi đến trước mặt Sở Thiên, chỉ kéo một phát đã đoạt đi chày cán bột trong tay Sở Thiên, tát Sở Thiên một cái lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.
Hiển nhiên, nữ tử này là người luyện võ, Sở Thiên như thế nào là đối thủ của cô?
- Lâm tiểu thư, Lâm gia các cô giàu có làm ăn lớn, mẹ con chúng tôi chỉ là nhà cùng khổ, ngài cần gì phải phải bức bách không buông chứ?
Sở mẫu cười khổ nói.
- A di, ngài cũng không thể nói như vậy, Lâm Thiến Thiến tôi tuy không phải người tốt lành gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải người ác, nửa năm trước tôi đã báo cho ngài, khu nhà này sắp bị cải tạo thành Ngu Nhạc thành lớn nhất thành phố Giang Nam, tôi cũng cho ngài một khoản bồi thường không nhỏ, nhưng ngài hết lần này tới lần khác không muốn, nhất định phải ở lì chỗ này không đi, ngài nhìn xem hàng xóm xung quanh, không phải đều đã tiếp nhận, đang dần dần dời ra khỏi nơi đây à?
Lâm Thiến Thiến yêu kiều lên tiếng, chỉ là đôi mắt đẹp dần dần lạnh lùng.
- Lâm tiểu thư, ngài cũng biết, khoản tiền mà ngài cho chúng ta đích thực không ít, thế nhưng giá thuê phòng của thành phố Giang Nam quá mức đắt đỏ, nếu chúng ta thật dời khỏi nơi đây, khoản tiền kia căn bản mua không được nhà ở, chẳng phải để chúng ta ngay cả nhà đều đã mất đi sao?
Sở mẫu đắng chát lên tiếng.
- Tôi cũng không có cách nào, văn bản đã được phê duyệt vào truyền xuống, sau bảy ngày khu nhà lều này sẽ bị dỡ bỏ, hôm nay tôi chỉ là đến thông báo cho bà, nếu bà còn không đi, vậy cũng đừng trách Lâm Thiến Thiến tôi không khách khí với mấy người.
Lâm Thiến Thiến không còn ý cười, giọng nói dần dần lạnh lẽo.
- Chúng ta không có khả năng dời đi, ngài không cần nói nữa.
Sở mẫu nhìn như yếu đuối, nhưng trong lòng rất kiên cường, nếu không như thế nào nuôi lớn ba đứa nhỏ, nếu như bởi vì Lâm Thiến Thiến uy hiếp ngay cả nhà cũng bị mất, bà tuyệt đối không tha thứ cho chính mình.
- Hừ, cho mặt mà không biết xấu hổ?
Lâm Thiến Thiến yêu kiều lên tiếng, cô là đại tiểu thư của Lâm gia, ai gặp cô không tất cung tất kính, hiện tại Sở mẫu dám từ chối cô, khiến cho cô tức giận không thôi.
- Bà già, tôi thấy bà ngán sống rồi.
Một thanh niên to con vạm vỡ dữ tợn cười một tiếng, nhanh chân đi tới chỗ Sở mẫu, nhìn tư thế rõ ràng là muốn giáo huấn Sở mẫu một phen, hai anh em thấy thế lên tiếng kinh hô, vội vàng muốn ngăn người này lại.
Phanh phanh!
Thanh niên này có hình thể to con vạm vỡ, mà lại tinh thông Cách Đấu Thuật, hai anh em chỉ là thiếu niên, trực tiếp bị người này đạp lăn trên mặt đất, để hai anh em phát ra tiếng la thảm thiết.
- Mấy... Mấy người muốn làm gì?
Nhìn hai đứa con của mình bị đánh, Sở mẫu run giọng chất vấn, chỉ thấy người này nhe răng cười, đi tới trước người Sở mẫu.