- Làm gì?
- Không cho cả nhà mấy người một chút giáo huấn, mấy người thật không biết thành phố Giang Nam này do ai làm chủ.
Đại hán vạm vỡ nhe răng cười nói, giơ quả đấm lên muốn đập xuống Sở mẫu.
- Giết hắn.
Bỗng nhiên, một giọng nói bình tĩnh lặng yên vang lên trong sân Sở gia, cũng ngay thời khắc này, chuyện cực kỳ khủng bố xảy ra.
Phốc!
Một nắm tay đâm xuyên qua lồng ngực vạm vỡ của thanh niên, từng dòng máu tươi phun ra rơi xuống đất, theo Hoàng bàn tử đạm mạc rút bàn tay ra, hắn nhe răng cười, ném người này qua một bên giống như ném rác rưởi.
Phốc!
Mảu đang không ngừng chảy ra từ trong miệng, càng xen lẫn mảnh vỡ nội tạng trong đó, cả người giống như chó chết đang run rẩy trên mặt đất, hiển nhiên trái tim của hắn đã bị Hoàng bàn tử xuyên thủng, không thể sống sót.
- Rất lâu không có tự mình ra tay giết người, thật đúng là để cho ta hoài niệm.
Khuôn mặt Hoàng bàn tử đầy mê say, hít một hơi thật sâu ngửi mùi máu tưới phiêu đãng trong không khí, vẻ mặt đầy âm độc tàn khốc, để cho người ta nhìn mà phát khiếp.
- A! Giết... Giết người rồi!
Sở Nguyệt thét lên chói tai, cô bé dù sao chỉ là thiếu nữ, khi nào gặp qua chuyện khủng bố như thế.
Đừng nói Sở Nguyệt, giờ phút này Sở Thiên và Sở mẫu đều là sắc mặt trắng bệch, cực kỳ e ngại lùi về sau, mẹ con Sở gia làm sao cũng không ngờ, hai người đột nhiên xuất hiện không ngờ lại nói giết người liền giết, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Giết người còn muốn máu tanh như vậy, ngươi nên sửa tật xấu này một chút.
Diệp Hiên nhíu mày, giết một phàm nhân thì chỉ cần một ý niệm, nhưng Hoàng bàn tử nhất định phải tự mình ra tay làm ra hình tượng máu tanh như thế, thật làm cho Diệp Hiên không có gì để nói.
- Hắc hắc!
Hoàng bàn tử cười nịnh một tiếng, vội vàng chắp tay nói với Diệp Hiên:
- Tiên sinh, không phải thật lâu không có hoạt động thân thể à, lần sau thuộc hạ nhất định không dám.
- Ngươi đó!
Diệp Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, cũng không có nói cái gì, dù sao Hoàng bàn tử là thủ hạ hắn tín nhiệm nhất, xảy ra chút chuyện nhỏ, hắn cũng không thể trách móc nặng nề.
- Các... Các người là ai?
Lúc này, Lâm Thiến Thiến cuối cùng lấy lại tinh thần từ trong hoảng sợ, nhìn thấy thuộc hạ chết thảm trong tay Hoàng bàn tử, cô thật sự hoảng loạn, đến lúc này mới giật mình tỉnh lại.
Lâm Thiến Thiến không phải không có giết qua người, cũng không phải chưa từng gặp qua người chết, nhưng thủ pháp giết người máu tanh như thế quả thật để cô rùng mình.
Đáng sợ, thật đáng sợ, một chưởng xuyên qua lồng ngực, giết người xong còn hời hợt như thế, giống như giẫm chết một con kiến, quả thực để Lâm Thiến Thiến sợ hãi không thôi.
- Lăn.
Hoàng bàn tử lạnh lùng lên tiếng, giống như một tiếng sét nổ vang bên tai Lâm Thiến Thiến, làm cho cô lùi lại ba bước, gương mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía hai người Diệp Hiên.
- Các... Các anh là cổ võ giả?
Lâm Thiến Thiến hoảng sợ thét lên, giống như phát hiện một chuyện cực kỳ đáng sợ.
- Cổ võ giả?
Hoàng bàn tử cười khẩy, cái gọi là cổ võ giả trước mặt Diệp Hiên, ngay cả sâu kiến cũng không tính, Hoàng bàn tử khinh thường giải thích cho Lâm Thiến Thiến.
- Còn đứng ngây đó làm gì, làm thịt bọn hắn.
Diệp Hiên nhíu mày, hắn không kiên nhẫn đối với mấy con ruồi này, hắn không có thời gian trì hoãn thời gian với đám sâu kiến như Lâm Thiến Thiến.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Hoàng bàn tử dữ tợn cười một tiếng, một chút tiên quang dâng lên trên đầu ngón tay của hắn, giống như sau một khắc sẽ giết chết hết đám người Lâm Thiến Thiến tại đây.
- Không được.
Bỗng nhiên, không đợi Hoàng bàn tử ra tay, Sở mẫu bước nhanh đi đếm trước mặt Diệp Hiên, bối rối thỉnh cầu nói:
- Không... Không được giết người... Van cậu.
Đối mặt Sở mẫu thỉnh cầu, Diệp Hiên nao nao, lúc này mới tỉnh lại, đây cũng không phải ở Địa Tiên Giới, mà là ở nhân gian giới, Sở mẫu mấy người chỉ là phàm nhân, nào thấy qua giết chóc máu tanh thế kia.
Có lẽ rời khỏi nhân gian giới thời gian quá dài, Diệp Hiên quá mức quen thuộc về chuyện sát sinh, theo bản năng tự nhiên không nghĩ đây là chuyện gì to tác, nhưng nhìn lại, trong mắt mẹ con Sở gia lại đàng tràn hoảng sợ.
- Thả bọn hắn đi.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, Hoàng bàn tử nghe thế hơi mất hứng, một chút tiên quang lặng yên tan biến, mẹ con Sở gia nghe thế nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu bọn người Lâm Thiến Thiến thật chết ở chỗ này, tuyệt đối là một hồi tai họa.
- Các... Các anh chờ đó... Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mấy người.
Phàm nhân cuối cùng chỉ là phàm nhân, căn bản không có cách tưởng tượng được tầng thứ sinh mệnh của Diệp Hiên, cô cũng không biết bản thân vừa rồi đã đi qua một vòng trở về từ Quỷ Môn Quan, giờ phút này hoảng sợ vội vàng mang theo thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi Sở gia.
- Thật đúng là phiền phức.
Nhìn qua bóng lưng Lâm Thiến Thiến rời khỏi, Diệp Hiên hiểu rõ, nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc đầy, hắn lặng lẽ ra hiệu cho Hoàng bàn tử một ánh mắt, Hoàng bàn tử dữ tợn cười một tiếng, tự nhiên hiểu ý Diệp Hiên.
- Tiên sinh, ta đi gặp bạn cũ, một lúc nữa lại đến tìm ngài.
Hoàng bàn tử khom người cúi đầu, dạo bước đi ra Sở gia, hắn muốn đi làm gì, Diệp Hiên tự nhiên tinh tường, bởi vì Hoàng bàn tử nhận mệnh lệnh của hắn đi làm.
- Cái này... Đại ca ca này... Anh... Anh là cổ võ giả sao?
Sở Nguyệt thận trọng hỏi, bởi vì thi thể của thanh niên vạm vỡ còn nằm ở trong viện, chứng minh chuyện vừa rồi xảy ra cũng không chút hư giả.
- Chàng trai trẻ, cậu nhanh chạy đi, các cậu giết người của Lâm gia, bọn hắn sẽ không bỏ qua cho cậu.
Sở mẫu dù sao cũng lớn tuổi, biết nhiều chuyện hơn, vội vàng khuyên nhủ Diệp Hiên.