Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1045 - Chương 1045 - Hiểu Rõ Lịch Sử

Chương 1045 - Hiểu rõ lịch sử
Chương 1045 - Hiểu rõ lịch sử

Đáng tiếc, Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, hắn cũng không rời khỏi, khẽ vuốt ống tay áo, thi thể đẫm máu trên mặt đất hóa thành tro bụi, ngay cả vết máu trên mặt đất cũng không thấy.

Thần tích như thế để mẹ con Sở gia trợn mắt hốc mồm, mà hai anh em càng là hai con ngươi tỏa sáng nhìn về phía Diệp Hiên, giống như nhìn thần tiên.

- Anh... Anh là thần tiên?

Sở Thiên rung động lên tiếng.

- Thần tiên sao?

Diệp Hiên nhẹ giọng tự nói, một tia bất đắc dĩ xẹt qua đáy mắt, hắn cũng không phải thần tiên, mà là một vị Chuẩn Thánh chân chính, đâu phải tiên nhân có thể so sánh.

Diệp Hiên tự nhiên cũng không giải thích cho mẹ con Sở gia, bởi vì căn bản không cần thiết.

- Có lẽ là thế.

Diệp Hiên lập lờ nước đôi nói.

Ầm!

Bỗng nhiên, Sở Thiên kích động quỳ rạp trên đất, không ngừng hướng Diệp Hiên dập đầu, giọng nói tràn đầy rung động:

- Tiên... Tiên nhân ở trên... Xin ngài thu tôi làm đồ đệ.

Một màn như thế để Diệp Hiên ngơ ngác, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng, khẽ vuốt ống tay áo, một cơn gió nhẹ thổi qua để Sở Thiên đang quỳ bị kéo người lên.

- Ta chưa từng thu đồ đệ, không cần nhắc lại việc này, chỉ là ta muốn ở tạm trong nhà mấy ngày, nhưng ta không có tiền, tự nhiên sẽ dạy cậu một chút phương pháp luyện thể.

Diệp Hiên nói đến đây nhìn về phía Sở mẫu, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của bà.

- A, tốt, tốt, chàng trai trẻ cậu cứ ở lại, vừa hay đứa con lớn của tôi đang ở ký túc xá, gian phòng của nó trống không.

Sở mẫu vội vàng trả lời.

Trăng đêm treo cao, trời đất yên tĩnh.

Diệp Hiên xuyên thấu qua mái hiên nhìn ánh trăng từ xa, cả người vô cùng trầm tĩnh, giống như đang tĩnh tâm cảm thụ gì đó, quanh thân lại hiện ra một loại khí chất mờ mịt như khói, có chút làm cho người ta khó nắm bắt.

Hôm nay ở lại Sở gia, cũng là Diệp Hiên nhất thời tâm huyết dâng trào, bởi vì hắn rất tò mò một chuyện, nếu thiên địa luân hồi vạn vật luân chuyển, vậy người năm xưa có tồn tại thế gian hay không?

Mẹ con Sở gia mơ hồ tương tự người nhà năm đó, không chỉ dung mạo mà còn ở trên tính cách, càng cho Diệp Hiên một loại cảm giác cực kỳ thân thiết.

Chỉ là mẹ con Sở gia tuy rằng tương tự thân nhân của hắn, nhưng cũng có sự khác biệt rất lớn, Sở mẫu năm xưa mất chồng, một mình nuôi lớn ba đứa con, cũng không có chuyện Diệp gia năm xưa hắn trải qua.

Hơn nữa, Diệp Hiên rất tò mò, con trai lớn của Sở mẫu ở ký túc xá, vậy người này có giống hắn thời niên thiếu hay không?

Mang theo tò mò, Diệp Hiên ở lại, hắn càng chuẩn bị gặp con trai lớn của Sở mẫu, trong lòng Diệp Hiên mơ hồ có một tia chờ mong.

- Nếu thiên địa luân hồi vạn vật luân chuyển, vậy có phải thế gian này lại xuất hiện một vị Liễu Bạch Y hay không?

Diệp Hiên lẩm bẩm, trong mắt có vẻ mong đợi.

- Tiên sinh.

Hoàng bàn tử lặng yên xuất hiện sau lưng Diệp Hiên, khom người bái lạy Diệp Hiên.

- Đã giải quyết xong rồi?

Diệp Hiên chắp tay hỏi.

- Tiên sinh yên tâm, thuộc hạ làm việc một giọt nước không lộ, toàn bộ Lâm gia đã bị diệt môn, Lâm Thiến Thiến kia cũng bị thuộc hạ tự tay chém giết.

Hoàng bàn tử giống như đang nói một chuyện rất tùy ý, có thể nói đã quen thuộc làm mấy loại chuyện nhỏ như hạt vừng này, dù sao năm xưa, hắn cũng không ít lần diệt cả nhà người ta.

- Ừm.

Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, lúc này mới xoay người nhìn về phía Hoàng bàn tử nói:

- Mẹ con Sở gia dù sao cũng là phàm nhân, cũng chỉ có chém tận giết tuyệt mới có thể để cho bọn họ không bị Lâm gia trả thù.

- Hắc hắc.

- Tiên sinh quá khen, đây đều là việc thuộc hạ nên làm, chỉ là thuộc hạ có nghi hoặc thật lớn, vì sao mẹ con Sở gia và người nhà năm xưa của tiên sinh...

Hoàng bàn tử muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cũng không có tiếp tục nói, hiển nhiên trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc về chuyện kỳ lạ này.

- Ta cũng rất kỳ quái, theo lý mà nói nhân gian giới trải qua mười vạn năm, bất luận khoa học kỹ thuật hay tu tiên đều phải phát triển đến cực đỉnh, nhưng vì sao mười vạn năm sau lại trở về nguyên điểm?

Diệp Hiên trầm giọng nói.

- Thuộc hạ có một lời không biết đúng không!

Hoàng bàn tử nhẹ giọng nói.

- Ngươi và ta tình như huynh đệ cứ nói không sao.

Diệp Hiên nhẹ giọng nói.

- Thời gian mười vạn năm trôi qua, nhân gian giới tuy rằng vẫn là nhân gian giới, nhưng tiên sinh và ta đều biến thành không giống, nhân gian này chỉ là một đoạn hành trình của tiên sinh, thuộc hạ hy vọng tiên sinh có thể hiểu được, chúng ta chung quy chỉ là người qua đường nhân gian giới.

Hoàng bàn tử hiếm khi đứng đắn nói.

- Ha ha.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Hoàng bàn tử, Diệp Hiên cất tiếng cười, hắn tự nhiên nhìn ra Hoàng bàn tử lo lắng, hiển nhiên sợ hắn bởi vì nhìn thấy mẹ con Sở gia, mà muốn lưu lại nhân gian.

- Ngươi bình thường hi hi ha ha, nhưng gặp phải chính sự thì vẻ mặt trịnh trọng.

Diệp Hiên mỉm cười trêu ghẹo.

- Lần này trở lại nhân gian, trong lòng ta chỉ có một chuyện, nhân gian giới dù sao cũng là cố địa của ngươi và ta, lần này trở về cố địa coi như thả lỏng bản thân, há ở lại nơi này.

- Thuộc hạ lo lắng nhiều rồi.

Hoàng bàn tử bật cười, biết mình suy nghĩ nhiều.

......

Thiên Lam Học Phủ.

Xe như nước chảy, người đi đường tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các loại xe sang dừng trước cửa Học Phủ, càng có rất nhiều học sinh ra vào.

Diệp Hiên đứng trước cửa Thiên Lam Học Phủ, đôi mắt của hắn có chút hoảng hốt, suy nghĩ bản thân đang tung bay, ký ức ẩn sâu trong đầu hiện ra.

Bình Luận (0)
Comment