Nhìn vật nhớ người, trở lại chốn cũ, hết thảy giống như không có thay đổi, nhưng hết thảy hình như lại thay đổi, Diệp Hiên có một loại cảm giác mộng ảo xa vời, trong lòng cũng truyền đến một tiếng thở dài.
Diệp Hiên không còn do dự nữa, đi thẳng về phía trước tiến vào Thiên Lam học phủ, bởi vì hắn tới đây không chỉ là trở về chỗ cũ, còn có hai việc phải làm.
Gió mát chậm rãi thổi, cây liễu đung đưa, Diệp Hiên đi bộ giữa Thiên Lam Học Phủ, cảm thụ được hơi thở thanh xuân tràn đầy trong khuôn viên trường, trên mặt dần dần hiện ra một nụ cười hoài niệm.
Sâu trong học phủ, có một cây hòe trăm năm tuổi cắm rễ trong đất, bóng râm giống như cây dù che khuất mặt trời, cho đến khi Diệp Hiên đi tới dưới tàng cây, hai tay hắn chạm vào cây cổ thụ trăm năm tuổi, suy nghĩ cả người lại phiêu hốt.
Diệp Hiên mơ hồ nhớ rõ, lúc hắn còn trẻ, chuyện hắn thích làm nhất chính là đọc sách dưới gốc cổ thụ này, bên người còn có Hạ Thanh Trúc làm bạn.
Đáng tiếc, cảnh còn người mất, cây này cũng không phải gốc cây năm đó, người cũng không phải người năm đó, hết thảy đều đã không trở về được, ngay thanh mai trúc mã năm xưa cũng đã bị hắn tự tay bóp chết.
Diệp Hiên hoài cảm một lát, lặng lẽ rời khỏi tàng cây, không còn nửa điểm lưu luyến nữa.
Thư viện Thiên Lam.
Nơi này không chỉ là thư viện của Thiên Lam Học Phủ, mà còn là thư viện lớn nhất thành phố Giang Nam, trong đó có đủ các loại sách, cũng là một trong những mục đích chuyến đi này của Diệp Hiên.
Thư viện rất yên tĩnh, yên tĩnh không có chút âm thanh nào, học sinh tốp năm tốp ba yên lặng đọc sách, khi Diệp Hiên tiến vào thư viện, cũng không khiến cho bất luận ai chú ý.
Lịch sử cổ đại và hiện đại.
Diệp Hiên xuyên qua thư viện, rốt cục tìm được quyển sách hắn muốn tìm, sau đó cầm quyển sách cổ kim thông sử này trong tay, yên lặng quan sát.
Muốn hiểu rõ quá trình phát triển của thế giới, đọc sách không thể nghi ngờ là phương thức trực tiếp nhất, Diệp Hiên cũng rất muốn biết, vì sao mười vạn năm sau hết thảy đều trở về điểm ban đầu.
Quyển sách cổ kim thông sử này rất nặng, nếu phàm nhân quan sát không có một tháng cũng chưa chắc có thể đọc xong, nhưng đối với Diệp Hiên mà nói cũng chỉ cần ngắn ngủi mấy phút.
- Phá diệt đại chiến?
Khi Diệp Hiên khép lại thông sử cổ kim, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, trong miệng phát ra tiếng nỉ non, cũng đã biết được lịch sử hôm nay.
Căn cứ theo cổ kim thông sử ghi lại, thế giới này vốn là tu tiên giả, khoa học kỹ thuật càng phát triển đến trình độ cực kỳ đáng sợ.
Chỉ là khi văn minh nhân loại đạt tới cực hạn, bọn họ đối mặt chính là diệt vong, tu tiên giả đại chiến cùng khoa học kỹ thuật của nhân loại bởi vậy bộc phát.
Khi tu tiên giả có lực lượng hủy thiên diệt địa, khi phàm nhân không cam lòng bị tu tiên giả nô dịch, giữa hai bên bộc phát ra mâu thuẫn thiếu chút nữa phá hủy nhân loại.
Không thể không nói, khi khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, ngay cả tu tiên giả cũng phải chịu tai ương diệt tuyệt, trận đại chiến này triệt để diệt sạch tu tiên giả, không biết bao nhiêu bí tịch tu tiên cũng bị thiêu hủy, từ nay về sau thế giới này không còn tu tiên giả tồn tại, mà tu tiên giả cũng bị nhân loại liệt vào cấm kỵ.
Sau khi phá diệt chính là hồi sinh, tuy rằng tu tiên giả đã bị diệt sạch, nhưng nhân loại cũng gặp phải tai ương diệt tuyệt, bất luận khoa học kỹ thuật hay nhân văn đều lùi lại cực điểm, đây cũng là nguyên nhân vì sao mười vạn năm sau nhân gian giới sẽ trở về nguyên điểm.
Chỉ là còn có một chuyện Diệp Hiên nghĩ không ra, nếu bởi vì đại chiến phá diệt để lịch sử rút lui, nhưng vì sao nhân gian giới giống như mười vạn năm trước?
Nghĩ không ra Diệp Hiên cũng không nghĩ nữa, bởi vì hắn chỉ là khách qua đường trong nhân gian giới, không bao lâu nữa sẽ rời khỏi.
- A, sao anh lại ở đây?
Bỗng nhiên, một giọng nữ thanh thúy truyền đến ở trước mặt Diệp Hiên, điều này cũng làm cho Diệp Hiên phục hồi tinh thần nhìn lại người tới, khi hắn nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, một nụ cười lộ ra khóe miệng.
- Thật trùng hợp.
Diệp Hiên mỉm cười gật đầu, người trước mắt chính là thiếu nữ lúc trước xin QQ của hắn, đối phương thế mà là học sinh của Thiên Lam học phủ, vừa vặn gặp hắn ở đây.
- Chào anh, em tên Lý Nhược Đồng, rất vui được gặp anh, anh tên gì?
Thiếu nữ cũng không ngờ sẽ gặp lại Diệp Hiên, cười tươi giới thiệu bản thân.
- Diệp Hiên.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
Nghe nói tên Diệp Hiên, thiếu nữ cười hì hì, giống như rất thân ngồi bên cạnh Diệp Hiên, hai người cũng coi như chính thức quen biết, bắt đầu nói chuyện.
- Anh muốn tìm Sở Hiên, chẳng lẽ anh là ca ca của cậu ấy?
Theo hai người nói chuyện mấy câu, thiếu nữ kinh hô ra tiếng, lúc này mới phát hiện Diệp Hiên ngồi trước mặt mình lại cực kỳ giống với Sở Hiên.
- Chậc chậc chậc.
- Thật sự rất giống.
Thiếu nữ đánh giá Diệp Hiên từ trên xuống dưới, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc khen ngợi.
- Cậu ta hiện tại đang ở đâu?
Diệp Hiên mỉm cười hỏi.
- Sở đại soái của chúng ta đương nhiên đang ở cùng một chỗ với hoa khôi Thanh Tuyền.
Thiếu nữ cười khanh khách nói:
- Đi, tôi dẫn anh đi tìm cậu ta.
Thiếu nữ nói chuyện, kéo Diệp Hiên đi ra ngoài thư viện, Diệp Hiên tản bộ đi theo, chỉ là đôi mắt vô cùng thâm sâu, bởi vì hắn có thể nghe ra Sở Hiên này hẳn là có vài phần tương tự hắn từ giọng điệu kinh ngạc của thiếu nữ.
Thiên Lam Học Phủ, sân bóng rổ.
Tiếng hoan hô không ngừng truyền đến, ba tầng trong và ba tầng ngoài cả sân bóng rổ bị vây quanh tầng tầng lớp lớp, thiếu nữ lôi kéo Diệp Hiên không ngừng đẩy đám người chật chội ra, rốt cục chen vào trong sân bóng rổ.