Diệp Thương Hải chính là nói năng có khí phách, hai cha con cũng theo đó rời khỏi Nam Cung gia.
Răng rắc!
Tách trà tinh xảo trà bị bóp vì nát bấy, sắc mặt Nam Cung Thiên cực kỳ âm trầm, hắn làm sao cũng không ngờ, đầu đạn H2 tấn công mà Diệp Hiên lại còn chưa chết, càng là đã tới kinh đô.
- Diệp Thương Hải, lão thất phu ông, ngươi đã không báo thù cho Vân nhi, một lòng chỉ nghĩ tới hòa hoãn quan hệ cùng cái tên tạp chủng kia, vậy cũng đừng trách tôi dùng thủ đoạn độc ác, để cho Diệp gia ông vạn kiếp bất phục.
Nam Cung Thiên âm u lên tiếng.
- Người đâu, đi trả lời ngài Antal, nói với ông ấy ta đồng ý chuyện đó.
Nam Cung Thiên điên cuồng, trực tiếp lên tiếng phân phó, cũng để cho người hầu bước nhanh ra khỏi cửa, truyền đạt ý tứ của Nam Cung Thiên.
Nam Cung Thiên tuy đã điên cuồng, bắt đầu không để ý tới tất cả, nhưng hắn cũng biết nặng nhẹ, đối mặt với võ giả tiên thiên như Diệp Hiên này, Nam Cung gia hắn trong khoảnh khắc đều có kiếp nạn diệt tộc.
- Không được, xem ra thật phải vận dụng Hoán Thiên Lệnh, chỉ là người kia thật sự còn sống ở trên đời sao?
Nam Cung Thiên tự nói, giọng nói cũng không được tự tin, nhưng đến hoàn cảnh này thì Nam Cung gia sớm muộn cũng phải bại lộ ở trong mắt Diệp Hiên, nếu như đợi được Diệp Hiên tới cửa, Nam Cung gia ngay cả một tia cơ hội phản kháng cũng sẽ không có.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (*), đạo lý này Nam Cung Thiên hiểu rất rõ, điều này cũng làm cho hắn không do dự nữa, trực tiếp đứng dậy đi tới ra mặt đường.
(*) Nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.
Một tấm bảng gỗ phong cách cổ xưa, khắc ghi hai chữ Hoán Thiên, Nam Cung Thiên nắm lệnh bài này trong tay, cả người càng là có thay đổi lớn, chỉ cảm thấy bàn tay cực kỳ đau đớn, suýt chút nữa đã thả tấm bảng gỗ rớt xuống đất.
- Lý Hoán Thiên, một trăm năm trước, cao thủ thứ chín trong thiên hạ, hắn thật còn sống không?
Nam Cung Thiên lộp bộp tự nói, trong mắt lại xuất hiện một chuyện kỳ dị.
Khối Hoán Thiên Lệnh này có lai lịch cực kỳ lớn, một trăm năm trước, ông của Nam Cung Thiên từng cứu một người bị thương nặng, mà người này chính là cao thủ thứ chín trong thiên hạ đương thời, Lý Hoán Thiên, tu vi càng là cảnh giới Tiên Thiên.
Sau khi Lý Hoán Thiên hết bệnh, hắn đã tặng khối Hoán Thiên Lệnh này, càng tự mình hứa, trong trăm năm, nếu như Nam Cung gia có kiếp nạn diệt tộc, chỉ cần hắn còn ở trên đời, con cháu đời sau có thể tới Lang Gia sơn tìm hắn, hắn nhất định sẽ vì Nam Cung gia ra tay một lần.
- Mặc kệ hắn còn sống hay không còn sống, đây cũng là hi vọng cuối cùng.
Nam Cung Thiên nắm chặt lệnh bài trong tay, âm thanh trầm ngưng tột cùng.
Một chiếc máy bay tư nhân xông trên bầu trời, tất cả mọi người không biết, Nam Cung Thiên cầm lấy Hoán Thiên Lệnh đang ngồi trên chiếc máy bay này, tự mình đi đến Lang Nha sơn, tìm kiếm người trong truyền thuyết kia, cao thủ thứ chín trong thiên hạ - Lý Hoán Thiên.
Một tòa tứ hợp viện rộng rãi có lịch sử trăm năm, những bức tường tang thương xưa cũ khắc rõ dấu vết tháng năm.
Tứ hợp viện rất lớn, mang đến cho người ta một loại cảm giác phục cổ, khắp nơi cũng có rất nhiều bồn hoa, trong không khí càng là mùi hương cây cỏ mùi thơm ngát.
Tại một căn chòi nghỉ mát, Diệp Hiên đang ngồi trong đó, bên cạnh hắn là Linh Lung và Thiết Lực đang đứng ở hai bên trái phải.
- Diệp tiên sinh, ngài bảo đội trưởng Thanh Long không cần điều tra việc này, vậy thì làm sao mới có thể tìm được thủ phạm thật phía sau màn?
Linh Lung thận trọng nói.
- Nghe qua câu có tật giật mình chưa?
Diệp Hiên mỉm cười nói.
Nhìn Diệp Hiên mỉm cười, Linh Lung giống như đã hiểu rõ cái gì, cẩn thận thử dò xét nói:
- Ý của ngài là nói, tên thủ phạm này biết được ngài xuất hiện ở kinh đô, thời điểm ngài không đi tìm, chính hắn sẽ lo lắng, tự nhiên không cam lòng ngồi chờ chết, tất nhiên sẽ bại lộ tung tích của mình?
- Không sai, người này đã muốn giết ta, tất nhiên đối với ta là hận thấu xương, chỉ cần ta ở kinh đô một ngày, mỗi ngày hắn đều sẽ phải sống trong dày vò, mà cái loại dày vò này sẽ để cho hắn đêm không thể chợp mắt, tự nhiên cũng sẽ làm ra một ít việc ngu xuẩn.
Diệp Hiên khẽ cười nói.
- Cao kiến, đúng là cao kiến, Diệp tiên sinh ngài trí tuệ như biển, thực sự là cao kiến mà.
Thiết Lực nịnh bợ, chỉ là một kẻ thô cuồng như hắn nói ra những lời như thế này tức thì làm cho bầu không khí có chút xấu hổ, càng là làm cho khí tức Diệp Hiên cứng lại, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thiết Lực, cũng không nói cái gì.
- Thiết đại ca, anh bớt lên tiếng dùm đi.
Linh Lung che cái trán, khuôn mặt nhỏ nhắn đều có chút đỏ lên, hiển nhiên có chút cảm giác mất mặt.
- Bản Cực Âm Tâm Kinh này chính là một bộ đoán thể công pháp do ta đây dùng hai ngày sáng tạo ra, cô dựa theo phương pháp này tu luyện, tự nhiên có thể giải quyết linh hồn mạnh mẽ của mình.
Diệp Hiên thuận tay lấy ra một quyển sách, trực tiếp đưa cho Linh Lung, cũng để cho cô lập tức vui vẻ, không ngừng nói cảm ơn Diệp Hiên.
- Diệp tiên sinh, ngài không có nói đùa chứ, Độc Lão sư là Y Quốc thánh thủ, ông ta cũng không thể chữa được cho Linh Lung, ngài lại chỉ lấy ra một quyển sách, điều này sao có thể giúp Linh Lung được?
Miệng Thiết Lực cũng không có cửa giữ, trong lòng nghĩ cái gì thì sẽ thẳng thắn nói ra cái đó.
- Thiết đại ca, anh....