Linh Lung tức tối, như muốn trách cứ Thiết Lực, nhưng không đợi cô đem nói xong, Diệp Hiên đã phất tay ngắt lời nói:
- Linh Lung có một linh hồn cường đại, cổ võ bình thường mặc dù tu luyện vài chục năm, thân thể cũng không thể chịu nổi linh hồn cường đại như của cô ấy, mà bản Cực Âm Tâm Kinh này vốn phù hợp cùng thể chất của Linh Lung, cô ấy tu luyện một năm bằng với công pháp bình thường mười năm, khi cô bước vào cảnh giới Tiên Thiên, tự tai hoạ ngầm của mình cũng sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Hiên nói đến đây, đôi mắt thâm thúy lại nhìn về phía Linh Lung tiếp tục nói:
- Hơn nữa, khi cô bước vào Tiên Thiên, cùng trong cảnh giới, cô chính là vô địch.
- À?
Nghe thấy những gì Diệp Hiên nói ra, Linh Lung khẽ hô lên tiếng, Thiết Lực càng là kích động, đôi mắt nhìn Diệp Hiên càng xuất hiện thân thiện, nói:
- Diệp... Diệp tiên sinh... Ngài... Người xem tôi có thể tu luyện bộ phận Cực Âm Tâm Kinh này không?
Diệp Hiên mỉm cười gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể.
- Ha ha, quá tốt, tôi....
Đáng tiếc, không chờ Thiết Lực mừng như điên nói xong, Diệp Hiên lại nói:
- Chỉ cần anh không sợ biến thành con gái, đại khái có thể tu luyện.
Thiết Lực hơi ngừng, tức thì cảm thấy phía dưới mát lạnh, cả người càng là giật mình một cái, mà sau đó lại thay đổi yên lặng không tiếng động, cũng khiến cho Linh Lung vui cười thành tiếng.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng cách Diệp Hiên đến kinh đô đã qua một tuần hơn.
Trong khoảng thời gian này, kinh đô có thể nói là gió êm sóng lặng, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, Diệp Hiên cũng rất tự tại, mỗi ngày chỉ điểm Linh Lung một phen, thời gian còn lại ở kinh đô là đi dạo một chút, quan sát một ít lịch sử cổ tích, cũng là thanh nhàn tự tại ít có.
Chỉ là trong khoảng thời gian này Diệp gia sống rất khổ sở, thành viên Địa tổ Vũ An Ti thời khắc giám thị Diệp gia, lên tới cha con Diệp Thương Hải, xuống đến người hầu tạp dịch, bọn họ gặp người nào, ăn vật gì vậy, đều hóa thành số lượng lớn tư liệu tập trung về trên bàn công tác của Thanh Long.
Áp lực từ các phe cũng theo đó mà kéo về Diệp gia, quân chính thương tam giới liên tục thất lợi, nếu không phải Diệp gia thân là một trong Bát Đại Gia Tộc, các gia tộc còn lại hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh, chỉ sợ Diệp gia dưới loại áp lực này sớm đã sụp đổ.
Trong thời gian này, Diệp gia từng đưa thiệp mời cho Diệp Hiên, hy vọng có thể hòa hoãn quan hệ cùng Diệp Hiên, tuy nhiên thiệp mời vừa đến đã trực tiếp bị Diệp Hiên thuận tay vứt bỏ, ngay cả nhìn cũng đều không nhìn một chút.
Khoảng cách thời gian Vũ An Ti khai mở cuộc họp hằng năm còn lại ba ngày, mà cùng này, Nam Cung Thiên trèo non lội suối, rốt cục cũng đã đi tới được Lang Nha sơn.
...
Lang Nha sơn!
Một phương thanh đàm, hồ nước trong suốt màu xanh ngọc bích, thỉnh thoảng có mấy con cá chép hiện ra trên mặt nước, làm cho mặt hồ nở rộ từng sóng gợn.
Một người đàn ông mặc một bộ quần áo cổ trang màu trắng chắp tay đứng ở bên bờ, mái tóc của hắn đen tuyền, chỉ là hai tóc mai lại có màu trắng, đôi mắt giống như nhìn thấu vạn vật thế gian, mang cho người ta một loại cảm giác ninh tĩnh đạm bạc.
Xem bộ dáng người đàn ông này chỉ giống như một thanh niên, nhưng quanh thân lại toát ra khí tức tựa như một ông già cao tuổi, loại cảm giác mâu thuẫn này tụ tập ở trên người này, nhưng vẫn không cho người ta cảm giác quái dị, giống như nên là như thế này vậy.
- Vãn bối Nam Cung Thiên, xin chào Hoán Thiên tiền bối.
Nam Cung Thiên kích động, trực tiếp quỳ rạp trên đất, hơn mười cổ võ giả sau lưng hắn càng là kính nể, cũng theo đó quỳ xuống, không ngừng về dập đầu vấn an người đàn ông phía trước.
Sưu!
Chưởng chỉ như phong, hư không dị hưởng, không đợi Nam Cung Thiên có phản ứng, Hoán Thiên Lệnh trong tay hắn đã trực tiếp tuột ra, bắn nhanh đi tới phía trước người này.
Tấm bảng gỗ tới tay, tâm tư ngẩn ngơ, Lý Hoán Thiên khép hờ đôi mắt, mà sau đó bàn tay phát lực, trong nháy mắt đem tấm bảng gỗ hóa thành bụi gỗ, thuận tay thả bay ở trong hư không.
- Nam Cung Hỏa là gì của cậu?
Giọng của Lý Hoán Thiên khàn khàn, nhưng lại mang cho một loại cảm giác áp bách cực lớn.
- Nam Cung Hỏa là ông của tôi, vãn bối chính là gia chủ đương nhiệm Nam Cung gia hiện tại, vốn không muốn quấy rầy tiền bối thanh tu, nhưng Nam Cung gia lại gặp phải đại địch chưa bao giờ có, trong khoảnh khắc thì có thể gặp phải kiếp nạn huỷ diệt, vãn bối cũng chỉ có thể mặt dày thỉnh cầu tiền bối xuống núi.
Nam Cung Thiên chạm trán xuống đất, âm thanh cực kỳ cung kính nói.
- Trời không hẹn, trường sinh vô vọng, không ngờ thời gian ta buống xuống đại nạn, còn phải bị cuốn vào trong việc vặt phàm trần!
Lý Hoán Thiên tự nhiên thở dài, khí tức quanh người chợt thay đổi cực kỳ kinh khủng, Tiên Thiên Cương Khí nổ tung trong hư không, khí tức xơ xác tiêu điều xào xạc càng tràn ngập ra.
- Thôi cũng được, lời hứa ngày xưa cuối cùng cũng phải thực hiện, để Lý Hoán Thiên ta nhìn một cái, trăm năm sau vùng Trung Nguyên địa này đều xuất hiện dạng nhân tài mới xuất hiện gì.
- Chúng ta cung nghênh Hoán Thiên tiền bối xuất sơn.
Nam Cung Thiên liên tục kích chiến, càng là dẫn tới hơn mười cổ võ giả lần nữa dập đầu.
- Phi Tuyết!
Boong boong boong!
Kiếm khí tranh minh, hư không rung chuyển, Lý Hoán Thiên trầm thấp lên tiếng, chỉ thấy giữa một tảng đá xanh đầm nước chợt nổ tung ra, một mảnh kiếm quang rét lạnh kéo dài qua khoảng không, bay thẳng bắn nhanh tới Lý Hoán Thiên.
Phi Tuyết kiếm tới tay, khí tức quanh người Lý Hoán Thiên bỗng nhiên biến đổi lớn, hắn giống như hóa thành một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, phàm là sinh linh ngăn cản ở trước mặt hắn, tất cả đều sẽ bị hắn chém xuống ở chân.