Thế lực khắp nơi đều là nhân tinh, từ một câu nói của Trấn Nguyên Tử đã suy đoán ra đại khái, biết được Tổ Phượng tất nhiên là chết trong tay hai đại Yêu đế, dù bọn hắn biết được bí mật kinh thiên này, cũng không người nào dám nói ra.
- Diệp Hiên!
Đang lúc tâm thần thế lực khắp nơi khẽ run, trong hư không, Đông Hoàng Thái Nhất đạp không mà bay lên, ánh lửa màu vàng hiện ra quanh thân, âm thanh vô thượng như ẩn như hiện truyền đến, vẻ bạo ngược chưa bao giờ có hiện ra trong mắt khi nhìn về phía Diệp Hiên.
- Tổ Phượng Thần Hỏa?
Kiến thức Diệp Hiên cũng không tầm thường, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn ra mánh khóe của Đông Hoàng Thái Nhất, điều này cũng khiến cho hai mắt hắn âm lãnh, quả nhiên, Đông Hoàng Thái Nhất này là nhân vật rất khó giải quyết.
- Xen ra ngươi cũng có chút hiểu biết.
Đông Hoàng Thái Nhất đạp không mà đến, mỗi một bước bước ra trời đất đều run rẩy, Tổ Phượng Thần Hỏa già thiên cái địa, Hỗn Độn Chung càng rủ xuống đỉnh đầu hắn, trút xuống kim quang vạn trượng bảo vệ hắn trong đó.
Vạn pháp bất xâm, vạn kiếp bất diệt!
Đông Hoàng Thái Nhất rốt cục thể hiện ra chiến lực mạnh nhất của hắn, giờ phút này Hỗn Độn Chung bảo vệ thân, vô luận oanh kích kinh khủng bực nào đánh tới từ bên ngoài thì hắn đều đứng ở thế bất bại, đây mới là chỗ đáng sợ chân chính của hắn.
Ầm ầm!
Hai tay Đông Hoàng Thái Nhất giãn ra, ức vạn dặm trời đất ù ù cuồn cuộn, ức vạn đạo yêu quang nở rộ quanh người, trực tiếp bao trùm tám hướng trời đất.
- Diệp Hiên, không thể không nói ngươi thật sự rất mạnh, đáng tiếc cuối cùng, ngươi không phải đối thủ của bản đế, hôm nay để bản đế tiễn ngươi lên đường.
Đùng!
Trời đất đảo ngược, Nhật Nguyệt nghịch chuyển, bàn tay Đông Hoàng Thái Nhất nhô ra, ức vạn dặm sơn hà rung chuyển, thiên địa pháp tắc bạo tẩu, từng đầu Trật Tự Tỏa Liên sinh sôi trong trời đất.
- Vạn Pháp Duy Yêu, Thái Sơ Chi Quang.
- Giết!
Kiếm chỉ Đông Hoàng Thái Nhất xẹt qua ức vạn dặm hư không, vô cùng vô tận mây mù yêu dị quấn quanh Trật Tự Tỏa Liên, thiên địa pháp tắc ngưng tụ mà thành, trong đó ẩn chứa pháp và đạo của hắn, mang ý nghĩa hắn quyết tâm tất sát Diệp Hiên.
- Ngươi còn kém xa lắm.
- Vu Thiên Quyết!
Vu Pháp vô thiên, chiến trời tuyệt đất, Diệp Hiên dữ tợn gầm nhẹ, hai tay của hắn kết động pháp quyết thần bí, vu quang thông thiên xông lên tận trời, từng luồng dải lụa vu quang giăng khắp nơi giữa trời đất, nổ tung trong vô ngân hư không, hiện ra từng đường vết nứt đáng sợ trong không gian.
- Thần pháp Vu tộc?
- Cái này sao có thể?
- Chẳng lẽ Diệp Hiên là người của Vu tộc?
Hoa...
Như ngàn cơn sóng nhất thời kích thích, thế lực khắp nơi hãi nhiên thét lên, thượng cổ vạn yêu sợ hãi quan sát, không ai nghĩ tới vào giờ phút này, Diệp Hiên lại thể hiện thần pháp Vu tộc, quả thực khiến bọn hắn không dám tin, giống như rơi vào mộng cảnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Từng đầu trật tự tỏa liên giống như trường hà che trời, gào thét giao thoa giữa trời đất, càng hơn vạn tia tinh huy phổ chiếu khắp trời đất đâm vào mắt người không thể mở ra được.
- Giết!
Bàn tay từ trời vỗ xuống, trấn sát vạn vật, song chưởng Đông Hoàng Thái Nhất múa càn khôn, trật tự tỏa liên như tinh hà đầy trời ập tới Diệp Hiên.
- Điêu trùng tiểu kỹ.
Diệp Hiên dữ tợn cười điên cuồng, thần pháp Vu tộc rung chuyển âm dương trời đất, vu quang gào thét giữa trời nổ xuyên qua hư không, cùng một hướng giết tới Đông Hoàng Thái Nhất.
Bầu trời rung chuyển, sơn hà thành tro, hai đại Chuẩn Thánh đỉnh cao chiến đấu quá mức sáng chói cũng quá mức kinh khủng, bầu trời vô biên bị đánh xuyên, vạn dặm đại địa bị tàn phá, cảnh tượng thảm liệt khiến người không đành lòng nhìn thẳng.
Ầm ầm!
Đại địa luân hãm ngàn vạn trượng, nham tương từ địa tâm phun trào, từng dãy núi sụp đổ, từng vết nứt trong không gian vô biên nối liền trời đất hiện ra, chứng minh một kích này của hai người kinh khủng đến cỡ nào.
Keng keng keng!
Tiếng vang chấn trời liệt đất truyền đến, hai đại Thiên Đế nguy nga bất động, mặc cho đại thuật đối phương đánh vào người mình, nhưng không thể gây cho đối phương chút tổn thương nào.
Hỗn Độn Chung rủ xuống trên đỉnh đầu Đông Hoàng Thái Nhất, ánh sáng vạn pháp bất xâm bảo vệ hắn, đối mặt với dải lụa vu quang của Diệp Hiên, hắn thong dong bình tĩnh, không có một tơ một hào tổn thương.
Diệp Hiên mặc dù không có Tiên Thiên Chí Bảo như Hỗn Độn Chung, thế nhưng Đại La Tiên Thể của hắn đã đại thành, nhục thân so Tổ Vu chỉ có hơn không kém, Đông Hoàng Thái Nhất đánh ra đại thuật Yêu tộc của mình cũng không một chút tổn thương được hắn.
- Chúng ta đã xem thường Diệp Hiên.
Có Chuẩn Thánh lặng yên lên tiếng, các thế lực khác khắp nơi âm thầm gật đầu, trong mắt xẹt qua một vẻ phức tạp, đại đa số những thế lực này đều là địch nhân của Diệp Hiên, giờ phút này Diệp Hiên biểu hiện ra tu vi chiến lực không kém hơn so với Đông Hoàng Thái Nhất, cho dù trong lòng bọn họ hận không thể giết chết Diệp Hiên, nhưng cũng thầm bội phục.
Không chỉ thế lực khắp nơi sinh lòng khâm phục, chính là thượng cổ vạn yêu cùng vô tận Yêu tộc đều trầm mặc quan sát, trong mắt hiện ra một nét kính sợ cực lớn.
Những Yêu tộc này vốn cho rằng Diệp Hiên không phải đối thủ của Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Hiên cường đại như thế, cùng Đông Hoàng Thái Nhất khó phân thắng bại.
Cường giả nặng như sơn nhạc, kẻ yếu cuối nhỏ yếu như kiến, đây là đạo lý cổ kim không đổi, cho dù Diệp Hiên là địch nhân của Thượng Cổ Yêu Đình cũng không ảnh hưởng đến sự tôn trọng của các cường giả ở Thượng Cổ Yêu Đình.
Thương thiên đại địa, thuật pháp hoành không, trong hư không vô biên, Đông Hoàng Thái Nhất cùng Diệp Hiên chém giết, người ta không thấy rõ kết quả của cuộc chiến này như thế nào.