Thương thiên nổ tung, đại địa luân hãm, hai người không ngừng biến hóa trong chiến trường, hai người từ trên trời đánh xuống mặt đất, lại từ dưới mặt đất đánh lên trên trời, càng xé rách hư không tam giới, huy động tinh thần từ trong thái hạo tinh không mà chiến, cảnh tượng chiến đấu khiến người nhìn thấy liền rùng mình.
Ầm!
Một viên lưu tinh trong ngàn vạn dặm thái hạo tinh không lao xuống, trên mênh mông tinh thần, hai người điên cuồng chiến đấu, tiếng chuông kích va chạm vang vọng cả tam giới, khiến thần hồn người ta lung lay sắp đổ.
- Đi chết đi.
- Đáng chết chính là ngươi.
Keng!
Đông Hoàng Chung cùng Tru Thiên Kích trong tay hai người cuồng bạo đối mặt, sinh ra lực lượng kinh khủng khiến cho ngàn vạn dặm tinh thần dưới chân hai người vỡ nát từng khúc.
Ầm!
Ngàn vạn dặm đại tinh ầm vang sụp đổ dưới chân hai người, hóa thành đá vụn đầy trời rơi xuống Địa Tiên Giới, khiến cảnh đại địa hoang tàn lúc đầu càng thêm tàn phá, vạn dặm đại địa không có sinh linh nào còn sống.
Ầm ầm!
Cũng dưới một kích này, hai người giằng co một lúc rồi rút lui, rốt cục tách ra, điều này khiến cho thế lực tám hướng ngưng thần quan sát, không biết hai người thắng bại như thế nào.
Hô —— hô —— hô!
Đông Hoàng Thái Nhất thở hổn hển, yêu quang toàn thân lạnh thấu xương, từng luồng bạch khí từ trên đầu hắn bốc ra, Đế Quan trên đầu sớm đã bị đánh không biết bay tới nơi nào, ngay cả quang mang Hỗn Độn Chung thoáng có chút ảm đạm.
Trái lại Diệp Hiên, toàn thân huyết khí trùng thiên, Tru Thiên Kích hung lệ vù vù, đang toả ra ánh sáng sát phạt cổ kim, chỉ là sắc mặt cũng có chút tái nhợt, hiển nhiên đại chiến sống chết cùng Đông Hoàng Thái Nhất khiến hắn hao tổn không ít sức lực.
Tám lạng nửa cân, không ai làm gì được ai.
Giờ phút này, trong lòng hai người đồng thời sinh ra ý nghĩ này, trận chiến đấu kịch liệt này đã khiến hai người minh ngộ, tu vi hai bọn họ sàn sàn với nhau, nếu muốn liều sống chết, chỉ sợ cả hai đều chết.
Đông Hoàng Thái Nhất có Hỗn Độn Chung hộ thể, có thể xưng vạn pháp bất xâm đứng ở thế bất bại, mà nhục thân Diệp Hiên kinh khủng đến cực điểm, trong tay càng có Tru Thiên Kích, sát khí đệ nhất Vạn Cổ kề bên người, là uy hiếp cực lớn với Đông Hoàng Thái Nhất, không dám xem nhẹ sức mạnh của Tru Thiên Kích.
- Muốn phân sống chết!
Bỗng nhiên, Lục Áp nghiêm trọng đứng dậy, hai mắt hắn gắt gao nhìn chăm chú trên bầu trời hai người, vì lời của hắn, thần sắc các thế lực khắp nơi cũng ngưng trọng, trong nháy mắt để nơi trơi đất này tĩnh mịch im ắng, toàn bộ nhìn lại hai người.
- Đại ca, không được trì hoãn thời gian, giết hắn.
Đế Tuấn bước ra một bước, tràn ngập sát cơ ngút trời, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên giống như nhìn người chết, vì chỉ có hắn biết Đông Hoàng Thái Nhất khủng bố cỡ nào, chỉ cần hắn lộ ra át chủ bài, Diệp Hiên hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Thiên Đế cẩn thận.
Sắc mặt Côn Bằng hơi biến, bỗng nhiên rống to tới Diệp Hiên, hắn thân là Vạn Yêu Chi Sư, năm đó là người của Thượng Cổ Yêu Đình, tự biết Đông Hoàng Thái Nhất không đơn giản như vậy.
Trên trời cao, bên trong hư không.
Đông Hoàng Thái Nhất dần dần khôi phục bình tĩnh, Hỗn Độn Chung lặng yên tại chìm nổi trước người hắn, từng tia hỗn độn thần quang quanh người hắn chiếu ra tám hướng, cả người cũng bắt đầu hư huyễn thần bí.
- Diệp Hiên, không thể không nói, ngươi thật sự xứng làm đối thủ bản đế, đáng tiếc ngươi vẫn phải chết trong tay bản đế.
Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh thành tiếng, quanh thân xuất hiện khí tức bá thiên tuyệt địa, yêu quang cuồn cuộn cùng Hỗn Độn khí tức quấn quanh, khiến hắn nhìn to lớn vô biên thần bí mà thâm thúy.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, thiên địa hôn ám, tinh thần không thấy, Đông Hoàng Thái Nhất đang phát sáng, đây là một loại hỗn độn chi quang, loại quang mang này không nói rõ được cũng không tả rõ được, giống như một tia sáng tản ra vào thời hỗn độn sơ khai, lại tựa như quang mang táng diệt trời đất.
- Ừm?
Nhìn Đông Hoàng Thái Nhất biến hóa quỷ dị, trong nháy mắt để Diệp Hiên trầm trọng, toàn thân không tự chủ căng thẳng, đáy lòng hiện ra một cỗ nguy cơ sinh tử.
Đùng!
Tru Thiên Kích vù vù nổ vang, Diệp Hiên cầm kích trong tay, Bất Diệt Chân Linh cuồng bạo luân chuyển, Đại La Tiên Thể trong hắn tăng lên tới cực đỉnh, Diệp Hiên cảm nhận được Đông Hoàng Thái Nhất muốn triển lộ thủ đoạn cực kỳ đáng sợ.
- Diệp Hiên mau lui.
Bỗng nhiên, trong Thượng Cổ Yêu Đình, Trấn Nguyên Tử ầm ầm đứng dậy, sắc mặt cực kỳ âm trầm, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, bỗng dưng trong tay hiện ra một bản Địa Thư, một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.
- Trấn Nguyên đạo hữu, ngươi muốn làm gì?
Không đợi Trấn Nguyên Tử hành động, Nữ Oa Nương Nương ngồi xếp bằng trong hư không giương mắt nhìn hắn, điều này khiến cho khí tức Trấn Nguyên Tử cứng lại, trong nháy mắt giật mình tỉnh lại, hắn nhìn chằm chằm Nữ Oa Nương Nương, trong nháy mắt khí tức khủng bố quanh thân liền tiêu tán, lần nữa ngồi xuống lại.
- Vạn pháp thiên địa, hỗn độn sơ khai, nguyên quang sơ hiện, vạn vật thành tro.
Chư thiên tụng kinh, ù ù quanh quẩn, Đông Hoàng Thái Nhất ngồi xếp bằng trên trời cao, răng môi hơi hé, ù ù tụng kinh, thiên địa triệt để tối sầm, rung chuyển giữa hư vô là từng đạo hỗn độn quang mang đang chiếu xuống, tất cả hòa vào Hỗn Độn Chung trên thân hắn.
- Nhân chung hợp nhất!
Như hỗn độn kinh lôi nổ vang, giống như ba ngàn thần ma đang gào thét, tiếng Đông Hoàng Thái Nhất gào thét vang lên trong hư không, sự tình cực kỳ đáng sợ cũng theo đó phát sinh.
Ầm ầm!
Thần lôi trên trời đánh xuống, sương mù tuôn ra, Đông Hoàng Thái Nhất như hóa thành một viên đại tinh sáng chói, bỗng nhiên cả người hư ảo đến cực điểm, cũng tại thời khắc này, Hỗn Độn Chung bên cạnh hắn toả ra quang mang nối liền trời đất, Hỗn Độn Chung cùng Đông Hoàng Thái Nhất dung hợp cùng nhau.