Trấn Nguyên Tử, địa tiên chi tổ, nhân vật đã tồn tại từ khi thiên địa mới sinh ra, lại càng được xưng là Vạn Tiên chi tổ, danh tiếng to lớn không thể tưởng tượng được, nếu không phải hắn chỉ là một Chuẩn Thánh, chỉ dựa vào danh tiếng Vạn Tiên Chi Tổ của hắn, tuyệt đối không kém sáu đại Thánh Nhân trong thiên địa.
- Trấn Nguyên Tử, ngươi muốn cứu hắn?
Nữ Oa uy nghiêm lên tiếng, trong mắt hiện ra vẻ bất mãn.
- Diệp Hiên có duyên với bần đạo, bần đạo làm sao có thể thấy chết không cứu?
Đối mặt với Thánh Nhân, Trấn Nguyên Tử không kiêu ngạo, bởi vì hắn là Địa Tiên chi tổ, năm xưa Nữ Oa còn chưa thành thánh cũng từng quen biết với hắn, càng có một ít giao tình.
- Nhục mạ Thánh Nhân, chết chưa hết tội, ngươi không cứu được hắn.
Nữ Oa lạnh lùng lên tiếng, nếu nàng đã đưa ra quyết định, vậy hôm nay Diệp Hiên nhất định phải chết.
Ông!
Bỗng nhiên, hư không nở rộ liên y, một cây cổ cầm hiện ra trong hư không, khi cổ cầm xuất hiện, sắc mặt Nữ Oa khẽ biến, ánh mắt nhìn về phía Trấn Nguyên Tử trở nên cực kỳ không tốt.
- Năm xưa ta từng giúp Phục Hi đạo hữu bước vào Chuẩn Thánh, Phục Hi Cầm này chính là hắn ban tặng, càng hứa hẹn với bần đạo, nếu ngày nào đó bần đạo có chuyện cầu huynh muội hai người, dựa vào Phục Hi Cầm thì có thể để cho huynh muội hai người đồng ý một điều kiện của bần đạo, không biết Nữ Oa đạo hữu có thực hiện lời hứa năm xưa của huynh trưởng ngươi đối với bần đạo hay không?
Trấn Nguyên Tử mỉm cười lên tiếng.
Yên tĩnh, im lặng, im lặng như chết.
Sắc mặt Nữ Oa đầy phức tạp nhìn về phía Phục Hi Cầm, bởi vì đây là linh bảo của huynh trưởng nàng, nàng tự nhiên biết Phục Hi từng thiếu nhân tình Trấn Nguyên Tử ở năm đầu Hồng Hoang, chỉ là nàng thật không ngờ, hôm nay Trấn Nguyên Tử lại lấy cái này ra để yêu cầu nàng thả Diệp Hiên một mạng.
- Trấn Nguyên Tử, ngươi đang uy hiếp bổn thánh?
Tiếng nói Nữ Oa băng hàn, ánh mắt nhìn về phía Trấn nguyên tử cực kỳ không tốt, càng mơ hồ hiện ra tức giận.
- Nữ Oa đạo hữu là Thánh Nhân cao quý, bần đạo há dám uy hiếp ngươi, chỉ là nhân quả tuần hoàn, hôm nay bần đạo chỉ là đang đòi lại nhân tình của Phục Hi năm xưa mà thôi.
Trấn Nguyên Tử êm tai nói.
Theo Trấn Nguyên Tử nói xong, khuôn mặt Nữ Oa âm tình bất định, hiển nhiên đang do dự.
Chính cái gọi là huynh muội tình thâm, nếu như nói người Nữ Oa quan tâm nhất là ai, vậy cũng chỉ có Phục Hi, bởi vì đó là huynh trưởng của nàng, hôm nay Trấn Nguyên Tử đến đòi nàng nhân tình, để nàng lâm vào trong lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.
Tám hướng chú ý, hô hấp dồn dập, khi Nữ Oa rơi vào trong lựa chọn, làm cho ánh mắt mọi người tập trung vào trên người nàng, bởi vì nếu hôm nay Diệp Hiên không chết, tương lai tất sẽ xuất hiện nhiều biến số hơn.
- Trấn Nguyên Tử, bổn thánh không thể đồng ý với ngươi.
Thời gian ước chừng mấy chục hơi trôi qua, Nữ Oa không còn do dự, âm thanh lạnh như băng mà vô tình, trực tiếp từ chối thỉnh cầu của Trấn Nguyên Tử, làm cho Trấn Nguyên Tử vốn đang mỉm cười lại ngưng đọng, lông mày nhíu lại cùng một chỗ.
- Nữ Oa đạo hữu, chẳng lẽ ngươi thật sự không để ý huynh trưởng của mình?
Trấn Nguyên Tử trầm thấp lên tiếng.
- Nhân tình năm xưa, ngày sau trả lại, Diệp Hiên hôm nay nhất định phải chết.
Nữ Oa lạnh lùng lên tiếng, bởi vì nàng suy nghĩ rõ ràng, Diệp Hiên chính là hậu hoạn cực lớn, nếu hôm nay tha mạng cho hắn, ngày sau nếu hắn thật sự thành Thánh, hai người cũng sẽ không chết không thôi, đây cũng không phải kết quả nàng muốn nhìn thấy.
- Lui ra.
Pháp tắc thiên địa ầm ầm đè xuống Trấn Nguyên Tử, làm Trấn Nguyên Tử lùi lại hơn mười bước, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ trầm trọng.
Ầm ầm.
Thiên địa thánh quang lần thứ hai buông xuống, Nữ Oa nâng tay ngọc lên, lúc này không còn người có thể ngăn cản nàng chém chết Diệp Hiên.
- Sư tôn.
Bỗng nhiên, một bóng dáng xinh đẹp lặng yên chắn trước người Diệp Hiên, chỉ thấy Cửu Thiên Huyền Nữ rưng rưng, trực tiếp quỳ xuống, không ngừng dập đầu về phía Nữ Oa, nước mắt trong mắt chảy xuống hai gò má, không ngừng rơi xuống đất.
- Huyền Nữ, đi ra.
Nữ Oa ngẩn ra, âm thanh lạnh như băng vô tình.
- Sư tôn, ngài muốn giết thì giết ta đi, chỉ cầu ngài thả hắn một con đường sống!
Cửu Thiên Huyền Nữ hèn mọn cầu khẩn, gắt gao che Diệp Hiên ở phía sau.
- Nàng đi mau, căn bản không thể ngăn cản được người ta.
Diệp Hiên thật không ngờ, lúc hắn sắp chết, Cửu Thiên Huyền Nữ thế mà chắn trước người hắn, điều này làm cho sắc mặt Diệp Hiên cực kỳ phức tạp, càng muốn kéo Cửu Thiên Huyền Nữ ra chỗ khác để nàng nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Bởi vì Diệp Hiên nhìn ra, Nữ Oa hôm nay tất sẽ không bỏ qua cho mình, ngay cả Cửu Thiên Huyền Nữ là đồ đệ của nàng, Nữ Oa cũng tuyệt đối sẽ không dừng tay.
- Diệp Hiên, chàng biết không, không biết từ khi nào, trong lòng ta đã tràn đầy hình ảnh của chàng, chàng là phu quân của Cửu Thiên Huyền Nữ ta, nếu chàng chết, vì sao ta phải sống một mình?
Cửu Thiên Huyền Nữ cười thê lương, nụ cười nở rộ ẩn chứa tình cảm không thể diễn tả thành lời, thấy thế, ánh mắt Diệp Hiên đờ đẫn, tâm thần lúc này run rẩy đến cực hạn.
- Thật sự đáng giá sao?
Đôi mắt Diệp Hiên hoảng hốt, tâm thần khẽ run, trong đầu xẹt qua từng cảnh tượng từ khi quen biết Cửu Thiên Huyền Nữ, trong miệng phát ra âm thanh.
- Đáng giá.
Cửu Thiên Huyền Nữ mỉm cười, chỉ là nước mắt đã chảy đầy mặt.
Nhìn nước mắt trong trẻo trên gò má Cửu Thiên Huyền Nữ, Diệp Hiên ngốc trệ không nói gì, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có chút tình cảm nào dành cho Cửu Thiên Huyền Nữ, năm xưa cưới nàng cũng chỉ là vì củng cố vị trí Thiên Đế của hắn, càng coi nàng như một món đồ chơi.