Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, chỉ là nụ cười của hắn quỷ dị mà âm trầm, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ sợ hãi.
- Chủ thượng, ngài... Ngài đây là muốn gây ra tranh đấu giữa phật đạo?
Sắc mặt Vô Thiên đại biến, giọng nói phát run.
- Đại kiếp Vu yêu, phật đạo chi tranh, là một thịnh thế, đây cũng là một sự tàn khốc, nếu không phá rối mây trời tam giới, ta làm sao có thể đục nước béo cò tiến vào thánh cảnh?
Diệp Hiên thì thầm tự nói, nụ cười trên mặt hiện ra nét quỷ dị.
- Tê.
Nghe lời Diệp Hiên vừa dứt, thiên địa hung ma ở đây kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi, không ngờ Diệp Hiên muốn khiến cả tam giới triệt để náo động.
- Cái gì gọi là thiên địa đại kiếp? Cái gì gọi là hắc ám náo động?
- Hết thảy sẽ bắt đầu từ Linh Sơn.
Diệp Hiên mỉm cười nói, như đang nói một chuyện rất đơn giản bình thường, chỉ là hai mắt của hắn âm trầm mà quỷ dị, ẩn chứa vẻ hưng phấn không muốn người nào biết.
Mặc dù trận chiến của hai đại Thiên Đình kinh thế, hoàn toàn mang đến cho tam giới một trận hạo kiếp, nhưng đây đối với Diệp Hiên mà nói, hoàn toàn không tính, đã muốn loạn, vậy phải loạn trời động đất, hắn muốn trở thành người khởi xướng náo động hắc ám này, triệt để nhóm lửa tất cả thù hận nộ hoả ở tam giới, có như thế hắn mới có thể lặng yên thành thánh từ trong loạn thế.
Vu yêu đại kiếp, phật đạo chi tranh, từ thời kì hồng hoang là hai tai hoạ ngầm, càng sẽ khiến sáu đại Thánh nhân cuốn vào, như thế mới có thể cho hắn đầy đủ thời gian nhanh chóng thành thánh.
Vượt qua Thiên Đạo đệ nhất kiếp, trực tiếp để Diệp Hiên vô địch trong Chuẩn Thánh, thế nhưng Thiên Đạo đệ nhị kiếp là cái gì, Diệp Hiên một điểm cũng không biết.
Bởi cái gọi là thủ thắng trong loạn, phá rối thiên địa tam giới phong vân, có lẽ Thiên Đạo đệ nhị kiếp sẽ nhanh chóng giáng lâm, chỉ cần Diệp Hiên hắn vượt qua Thiên Đạo tam kiếp, mới có thể mặt đối mặt với Thánh nhân.
- Chủ thượng, thuộc hạ có lời này không biết có nên nói hay không.
Phương Hàn chắp tay cúi đầu, muốn góp lời với Diệp Hiên.
- Nói.
- Chúng ta bị giam giữ trong Cửu U tháp qua vô tận năm tháng, mà chư phật Linh Sơn lại là thù địch của chúng ta, mặc dù có chủ thượng trấn áp bọn hắn, chỉ sợ trong lòng bọn họ có ý nghĩ gian dối, nếu bị Tây Phương Nhị Thánh biết được việc này, thuộc hạ chỉ sợ...?
Phương Hàn muốn nói lại thôi, cũng không cần hắn nói tiếp, Diệp Hiên cũng hoàn toàn hiểu rõ ý của hắn.
- Ngươi nói không sai, bản đế tự có biện pháp.
Diệp Hiên mỉm cười, trong mắt hiện ra vẻ quỷ dị, hắn làm sao không biết mình làm một chuyện lớn như vậy, chư phật Linh Sơn thế nào lại thờ ơ?
...
Keng —— keng —— keng.
Tường vận nạp thải, phật quang che trời, chín nghìn chín trăm tám mươi mốt tiếng chuông gõ vang trong Linh Sơn, phật quang Linh Sơn đại phóng, Đại Lôi Âm Tự sừng sững nở rộ phật huy vô tận.
Chư phật Linh Sơn, từ xa ngút ngàn dặm, tất cả đều kéo tới Đại Lôi Âm Tự, bởi vì khi Linh Sơn gõ vang chín nghìn chín trăm tám mười mốt tiếng chuông, chứng minh Linh Sơn đang phát sinh đại sự, điều này cũng khiến bọn hắn không dám chậm trễ, nhao nhao tiến vào Đại Lôi Âm Tự.
Trong Đại Lôi Âm Tự.
Thiên địa hung ma ngồi xếp bằng trong tám hướng hư không, chỉ là hung thần lệ khí trên người bọn hắn đã biến mất không thấy gì, ngược trên trán lộ ra phật quang tường hòa, trên thân càng mặc tăng bào đặc hữu của Phật môn, nếu như có người không biết thân phận những thiên địa hung ma này nhìn vào, tất sẽ nghĩ bọn họ chính là Phật Đà của Linh Sơn.
Diệp Hiên mặc tăng bào xanh nhạt, xếp bằng phía trên Phật Tổ kim liên, một vòng phật quang dâng lên sau lưng hắn, trong tay vê động phật châu, miệng tụng Kim Cương Kinh.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Từng đường phật vân bay tới, bốn đại Phật Tổ đi đầu đến trước, theo sau là Bồ Tát Phật Đà, mà Đa Bảo Như Lai tâm tình bất định, kinh nghi nhìn chăm chú Nhiên Đăng Cổ Phật bên cạnh Diệp Hiên, nhưng chỉ thấy Nhiên Đăng Cổ Phật nở nụ cười quỷ dị với hắn, điều này cũng khiến sắc mặt Đa Bảo Như Lai hơi biến, sau đó cúi mặt.
Không biết hắn suy nghĩ cái gì.
- Không biết Thanh Minh Phật Tổ kêu gọi chúng ta có chuyện gì quan trọng?
Đại Nhật Như Lai đứng đầu bốn đại Phật Tổ, khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên ngồi xếp bằng, bên cạnh là những thiên địa hung ma, trên thân mỗi người còn quấn phật quang, không còn hung thần lệ khí, một cỗ cảm giác cực kỳ xấu sinh sôi trong lòng bọn họ.
- Phật môn rộng rãi, dị đoan quá nhiều, các ngươi và ta đều là người Phật môn, Tây Ngưu Hạ Châu là khởi nguyên của Phật môn ta, người hướng phật.
Diệp Hiên êm tai nói, trên mặt nở một nụ cười tường hòa, chư phật Linh Sơn nghe vào trong tai, sắc mặt bọn họ khẽ biến, muốn tiếp tục nghe Diệp Hiên giải thích chuyện liên quan đến tương lai Tây Phương giáo.
- Mời Phật Tổ nói rõ.
Bốn đại Phật Tổ liếc nhau, tất cả đều nhìn thấy nét lo lắng trong mắt đối phương, sau đó chắp tay trước ngực cúi đầu trước Diệp Hiên, nói.
- Quét dọn dị đoan, đại hưng phật giáo, phàm là người đạo môn phải chiếm tận giết tuyệt toàn bộ, Tây Ngưu Hạ Châu từ đây sẽ không còn người của đạo môn.
Diệp Hiên mỉm cười mở miệng.
- Cái gì?
Nụ cười trên mặt Đại Nhật Như Lai không còn, trong miệng hơi gầm nhẹ, phật quang quanh mình cực kỳ rung chuyển, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ kinh ngạc.
Không chỉ Đại Nhật Như Lai, sắc mặt ba đại Phật Tổ còn lại đều âm trầm, chư phật Linh Sơn càng xôn xao nghị luận, lập tức khiến Đại Lôi Âm Tự ồn ào.
Nếu nói có người không có biểu hiện gì dị thường, chính là Đa Bảo Như Lai, giờ phút này hắn cúi gằm mặt không nói không động, nhưng không có người nào chú ý tới vẻ dị thường của hắn.