Tu Bồ Đề cười khổ lắc đầu, hai mắt trở nên dị thường thâm thúy nhìn về phía Diệp Hiên, điều này cũng khiến khuôn mặt Diệp Hiên ngơ ngác, đau khổ suy tư trước hàn ý của Tu Bồ Đề tổ sư.
- Bản thể của Tôn Ngộ Không?
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, trôi qua mười mấy hơi, hắn đột nhiên khẽ giật mình, một mặt hoảng sợ nhìn về phía Bồ Đề lão tổ, ngay cả sắc mặt của hắn cũng trở nên trắng bệch, giờ phút này mới hiểu rõ cái gì.
- Ngũ... Ngũ Thải Thần Thạch?
Diệp Hiên rung động lên tiếng, bốn chữ đơn giản, như muốn dùng hết khí lực toàn thân hắn.
- Không sai, chính là Ngũ Thải Thần Thạch.
Tu Bồ Đề tổ sư nặng nề gật đầu, hai mắt hắn hoảng hốt nhìn Tôn Ngộ Không, khàn khàn nói:
- Ngũ Thải Thần Thạch chính là chí bảo của thiên địa, có công hiệu tạo hóa trời đất, mà đồ nhi Ngộ Không ta chính là hiển hóa từ Ngũ Thải Thần Thạch, năm đó Nữ Oa luyện thạch bổ thanh thiên, có lưu lại một viên Ngũ Thải Thần Thạch, mà đó chính là đồ nhi Ngộ Không của ta.
Theo lời Bồ Đề tổ sư nói, song quyền Diệp Hiên nắm chặt, từng sợi gân xanh hiện ra trên trán, trên mặt vặn vẹo dữ tợn.
- Xem ra ngươi đã đoán được.
Nhìn bộ dáng đáng sợ của Diệp Hiên, Bồ Đề tổ sư thở dài nói:
- Năm đó hai đại Thiên Đình đại chiến, đánh xuyên qua hàng vạn dặm thiên khung, mang tới cho chúng sinh tam giới hạo kiếp vô biên, nếu muốn bổ túc lại thiên khung, nhất định phải có Ngũ Thải Thần Thạch mới có thể thực hiện được.
- Chỉ là Ngũ Thải Thần Thạch chính kỳ vật của trời đất, thế gian này vỏn vẹn chỉ có hai viên, năm đó một viên được Nữ Oa dùng để vá thương khung, mà viên cuối cùng này là huynh trưởng Ngộ Không của ngươi.
Bồ Đề tổ sư cười khổ lên tiếng.
- Vì sao lại thế này? Vì sao lại thế này?
Sắc mặt Diệp Hiên đỏ lên, run sợ gầm nhẹ, không thể tin được hiện thực mà hắn phải đối mặt.
- Thiên địa hạo kiếp, hai đại Thiên Đình không thể trốn tránh trách nhiệm, mà Nữ Oa càng là người khởi xướng, nếu Nữ Oa không xuất thế duy trì Thượng Cổ Yêu Đình, cũng sẽ không phát sinh trận thiên địa hạo kiếp này.
- Hàng vạn sinh linh tử vong, toàn bộ oán giận bọn hắn Đông Hoàng Thái Nhất, mà Nữ Oa làm người khởi xướng cũng tránh không được, cho dù nàng là Thánh nhân cũng không thể hóa giải được hết oán giận trong hàng vạn sinh linh, nếu không thánh tâm nàng sẽ có tổn hại cực lớn.
- Mà muốn đền bù trận hạo kiếp trời đất này, thì cũng phải luyện thạch bổ thanh thiên như năm đó, có như thế mới có thể tiêu mất hết khí tức oán giận của chúng sinh, càng có thể tạo ra công đức to lớn.
- Đồ nhi Ngộ Không ta cùng Nữ Oa nhân quả sâu nặng, năm đó hắn có thể hoá hình cũng là nhờ Nữ Oa điểm hóa, lần này Nữ Oa truyền tin hi vọng đồ nhi của ta có thể vì chúng sinh tam giới mà hi sinh chính mình, cho nên....
Bồ Đề tổ sư nhẹ giọng nói, lời nói trong miệng rốt cuộc không thốt ra được nữa, mà hai mắt của Diệp Hiên sớm đã đỏ hồng như máu, hàm răng cắn chặt, rung động khanh khách.
- Cho nên, Nữ Oa muốn Ngộ Không huynh trưởng hóa đạo thiên địa, một lần nữa biến trở về ngũ thải thần thạch, để cho nàng luyện đá vá trời?
Diệp Hiên âm lệ gầm nhẹ, khí tức cực kỳ bạo ngược tràn ngập.
- Ngươi nói sai.
Bỗng nhiên, Tu Bồ Đề tổ sư chậm rãi lắc đầu nói:
- Nữ Oa mặc dù có chút ân tình điểm hóa Ngộ Không, nhưng Ngộ Không hắn há có thể vì chút ân tình này mà hóa đạo biến thành ngũ thải thần thạch?
- Huynh trưởng hắn... ?
Sắc mặt Diệp Hiên biến đổi, giống như nghĩ tới cái gì đó, âm thanh trở nên cực kỳ run rẩy.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Hiên, Tu Bồ Đề tổ sư gằn từng chữ nói:
- Hắn —— muốn —— để —— ngươi —— Thành – Thánh.
- Quả nhiên như thế!
Hai môi Diệp Hiên cắn chặt, đôi mắt đều hóa thành ngốc trệ, nhìn thân hình Tôn Ngộ Không đang hóa đạo, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ áy náy.
- Lúc trước lão hủ từng nói qua với ngươi, chỉ cần ngươi phế bỏ Bất Tử Tiên Kinh, ngươi sẽ thoát khỏi Nguyên Linh khống chế, lão hủ không dám nói bản thân thần thông vô biên, nhưng ở trong Phương Thốn sơn của ta, có thể trong vòng mười vạn năm để cho ngươi lần nữa bước vào Chuẩn Thánh cảnh.
Tu Bồ Đề tổ sư nói đến đây hơi dừng lại, khuôn mặt trở nên cực kỳ trịnh trọng nhìn về phía Diệp Hiên, nói tiếp:
- Trước khi Ngộ Không hoa đạo có từng nói với ta, ngươi đã chiếm được Hồng Mông tử khí, chỉ cần hắn hóa thành ngũ thải thần thạch, ngươi có được hồng mông tử khí, lại dùng ngũ thải thần thạch bổ thiên (vá trời), trực tiếp có thể hóa thành vị Thánh Nhân trời định thứ bảy, từ nay về sau, lục đại Thánh Nhân sẽ không trở thành uy hiếp của ngươi nữa.
Yên tĩnh, im lặng, im lặng như chết.
Diệp Hiên vô lực quỳ xuống, hai bàn tay gắt gao chống đỡ mặt đất, đến lúc này hắn rốt cục hiểu được hết thảy, Tôn Ngộ Không hóa đạo là muốn biến thành ngũ thải thần thạch, là muốn giúp hắn thành Thánh, giúp hắn vượt qua thời gian gian khổ nhất.
- Tại sao lại như vậy?
Diệp Hiên nỉ non tự hỏi, song chưởng gắt gao ghim vào trong mặt đất, ba động quanh thân nở rộ làm cho hư không hỗn loạn, ngay cả pháp tắc thiên địa xung quanh cũng nhất nhất tan vỡ, chứng minh nội tâm Diệp Hiên đang dao động đến mức nào.
- Huynh trưởng!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên ầm ầm đứng dậy, sương mù hỗn độn tràn ngập ra, u quang rực rỡ lóe lên ở mi tâm, hai tay hắn bóp pháp quyết, đang muốn thi triển đại thuật nào đó, từng bước bước đi về phía Tôn Ngộ Không.
- Nếu dùng tính mạng ngươi đổi ta thành Thánh, thì cho dù Diệp Hiên ta thành Thánh lại có ích lợi gì?
Diệp Hiên xuất hiện trước người Tôn Ngộ Không, lại thấy hình thể Tôn Ngộ Không gầy gò, nào còn có dáng vẻ vĩ đại kiêu ngạo đất trời khi xưa?