- Vu Thiên Quyết!
Bầu trời chấn động, hư không nổ vang, vu quang cực kỳ đáng sợ ầm ầm từ trong đầu Diệp Hiên vọt lên trời, huyết khí cuồn cuộn tràn ngập, giống như hóa thành sóng biển mênh mông xông về phía Tôn Ngộ Không.
Vu Thiên Quyết chính là bí thuật của Vu tộc, được ghi trong Cấm Kỵ Thiên của Bất Tử Tiên Kinh, ngoại trừ thượng cổ thập nhị Tổ Vu, cũng chỉ có một mình Diệp Hiên hiểu được loại bí pháp này.
Vu Thiên Quyết chuyên tu lực lượng huyết mạch, giờ phút này Tôn Ngộ Không tiêu tán huyết khí tinh hồn của bản thân muốn hóa thành ngũ thải thần thạch, Diệp Hiên cũng chỉ có thể dùng phương pháp này bức huyết hồn tinh khí bản thân ra, bù đắp cho Tôn Ngộ Không, như vậy mới có thể cứu vớt tính mạng của hắn.
- Huynh đệ.
Bỗng nhiên, một tiếng nói suy yếu truyền đến từ trong miệng Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không từ từ mở hai mắt, chỉ là đôi mắt của hắn khô héo vô thần, hiển nhiên đã đến mức dầu cạn đèn tắt.
Ầm ầm!
Tôn Ngộ Không tự bế, tinh khí huyết mạch của Diệp Hiên tự ép ra căn bản không thể tiến vào trong cơ thể Tôn Ngộ Không, thấy thế, sắc mặt Diệp Hiên càng đỏ, ánh mắt nhìn về phía Tôn Ngộ Không càng lộ ra vẻ cực kỳ lo lắng.
- Huynh trưởng, ngươi... ?
- Huynh đệ, ngươi hãy nghe ta nói.
Cũng không biết Tôn Ngộ Không lấy từ đâu ra lực lượng, hắn gắt gao nắm chặt cánh tay Diệp Hiên, để Diệp Hiên ngồi xếp bằng đối diện hắn, trên mặt càng lộ ra nụ cười giải thoát.
- Huynh đệ, ngươi không cần tự trách mình, càng không cần áy náy, thật ra năm đó từ khi ngươi giải thoát ta ra khỏi con đường trảm tam thi, ta đã biết cả đời ta cũng không cách nào thành Thánh, bởi vì con đường thành Thánh của ta đã đoạn tuyệt, căn cơ con đường đã sớm phân mảnh, đời này cũng chỉ có thể là Chuẩn Thánh.
Âm thanh Tôn Ngộ Không suy yếu mà khàn khàn, trong mắt càng có vẻ tự giễu, hắn tiếp tục nói:
- Nhưng ta không cam lòng, ta không cam lòng chỉ là một Chuẩn Thánh, ta càng không cam lòng khuất phục dưới lục đại Thánh Nhân, nhưng thiên ý trêu người, tu vi của ta không còn tiến thêm một chút.
- Ta không muốn nghẹn khuất sống như vậy, nếu ngay cả con đường phía trước cũng đã đoạn tuyệt, vậy ta cũng không tìm được ý nghĩa sống, bởi vì lão tôn ta vẫn quyết tâm muốn trở thành một người mạnh nhất, càng muốn áp đảo chúng sinh vạn vật, ngay cả Thánh Nhân cũng phải thần phục dưới chân ta.
- Đáng tiếc, ta làm không được.
Tôn Ngộ Không tự giễu, sau đó nhìn thấy Diệp Hiên, đôi mắt vốn khô héo hiện ra vẻ nóng rực, ngay cả nhiệt độ xung quanh hắn cũng tựa như đang tăng lên vài phần.
- Nhưng trời không tuyệt ta, ngươi là huynh đệ của lão tôn ta, cho dù ta hóa đạo thiên địa, nhưng huynh đệ của ta nhất định có thể thành Thánh, thậm chí vượt qua sáu đại Thánh Nhân kia, dẫm đạp bọn họ dưới chân, cho dù Hồng Quân lão nhi lấy thân hợp đạo kia, lão tôn ta cũng tin tưởng ngươi tuyệt đối sẽ không yếu hơn hắn.
Tôn Ngộ Không kích động hét lớn.
- Huynh trưởng, ngươi....
Diệp Hiên giật mình lên tiếng, gắt gao nắm chặt hai quyền, hắn thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ là đôi mắt đã đỏ bừng, một cỗ cảm giác cực kỳ bi thương tràn ngập tâm linh.
- Huynh đệ, ta biết ngươi khinh thường công đức thành Thánh, càng không muốn khuất phục dưới Thiên đạo giống như lục đại Thánh Nhân kia, nhưng lấy lực chứng đạo mà ngay cả Bàn Cổ đại thần cũng thất bại, con đường thành Thánh này quá mức hung hiểm, nếu ngươi thật sự thất bại ở trên con đường lấy lực chứng đạo, vậy thì phế bỏ phương pháp này, đến lúc đó sửa chữa công đức thành Thánh, đây cũng là một con đường hậu mà huynh trưởng lưu lại cho ngươi.
Tôn Ngộ Không gắt gao nắm lấy cánh tay Diệp Hiên, âm thanh khàn khàn mà kịch liệt.
- Không.
Diệp Hiên gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không, không ngừng lắc đầu, nếu dùng mạng của Tôn Ngộ Không để đổi lấy một đường lui của hắn, Diệp Hiên tuyệt đối sẽ không tiếp nhận loại kết quả này.
- Huynh đệ, ngươi hãy nghe ta.
Tôn Ngộ Không đột nhiên đè vai Diệp Hiên lại, sắc mặt khô héo mà trịnh trọng nói:
- Nữ Oa kia muốn giết ngươi, Tây Phương nhị thánh lại càng sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuy rằng Thông Thiên Giáo Chủ cật lực bảo vệ ngươi, nhưng đối mặt tứ đại Thánh Nhân, hắn cũng bất lực, nếu có một ngày ngươi gặp phải Thánh Nhân truy sát, không cách nào tránh được, vậy thì lựa chọn phương pháp công đức thành Thánh, đến lúc đó tất sẽ không còn sợ tứ đại Thánh Nhân, bởi vì chỉ có còn sống, ngươi mới có hy vọng đi tiếp.
- Huynh trưởng, ngay cả không có ngũ thải thần thạch, không có cái gọi là công đức bổ thiên, Diệp Hiên ta cũng nhất định có thể thành Thánh, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chết.
Diệp Hiên thê lương gầm nhẹ, một thân tu vi tăng lên cực cao, ngay cả Thánh lực màu đen vừa sinh ra trong cơ thể cũng đang bị điều động, hiển nhiên muốn vận dụng một thân tu vi để cứu mạng Tôn Ngộ Không.
- Huynh đệ, vô dụng thôi, ta đã hóa mất toàn bộ sinh cơ, ngay cả Hồng Quân Đạo Tổ đều không thể vãn hồi tính mạng của ta.
Bỗng nhiên, Tôn Ngộ Không dời tay khỏi vai Diệp Hiên, thân hình của hắn đã hư vô, chit còn có một tia ánh sáng năm màu nở rộ quanh người, hắn gật đầu mỉm cười với Diệp Hiên.
- Huynh đệ, nhớ kỹ, khi ngươi thật sự cùng đường, vậy thì đi bổ thiên, đi con đường công đức thành Thánh, tuy rằng ta không ở bên cạnh ngươi, nhưng ý chí của bất diệt của lão tôn ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.
Ông!
Ánh sáng năm màu phóng lên tận trời, ngay cả thời không phương thiên địa này cũng đang vặn vẹo, ở trong anh sáng năm màu chói mắt kia, một khối ngũ thải thần thạch đang chìm nổi ở trong hư không, chậm rãi rơi vào trong tay Diệp Hiên.