- Chàng đã già, trên đầu cũng ngày càng nhiều tóc trắng.
Nghiễm Hàn tiên tử khẽ cắn môi, nàng vuốt ve sợi tóc màu xám trắng trên đầu Diệp Hiên, trong miệng phát ra tiếng nói.
- Đi khắp Thanh Sơn chưa bao giờ già, chỉ có tương tư không kết thúc.
Diệp Hiên cười khổ lẩm bẩm, nhìn Nghiễm Hàn tiên tử trước mắt, hắn không thể khống chế cảm xúc của bản thân, cuối cùng thốt ra một câu.
- Chàng yêu ta không?
Nghiễm Hàn tiên tử ngơ ngác nhìn Diệp Hiên, cuối cùng hỏi ra vấn đề vẫn muốn hỏi.
- Yêu.
Diệp Hiên cũng không có bất kỳ do dự, hắn có thể cảm giác được nội tâm của mình, trực tiếp cho Nghiễm Hàn tiên tử một đáp án khẳng định.
- Bởi vì ta yêu nàng, vì vậy ta mới đến gặp nàng.
Diệp Hiên cười khổ lên tiếng, đôi mắt hắn giờ phút này cũng có chút hoảng hốt, tĩnh tâm cảm thụ một tia ôn nhu của Hằng Nga, giống như đây chính là thứ hắn muốn có nhiều năm trước,vào giờ phút này đã chân chính có được.
- Nhưng... Nhưng... Nếu chàng thực sự yêu ta... Tại sao... Tại sao lại giết Đại Nghê... Tại sao lại giết nhiều người Vu tộc của ta như vậy... Diệp Hiên... Chàng nói cho ta biết... Tại sao tất cả chuyện này lại xảy ra?
Nghiễm Hàn tiên tử cắn chặt hai môi, từ khi Diệp Hiên giết Đại Nghệ và tiêu diệt rất nhiều tộc nhân Vu tộc, Nghiễm Hàn tiên tử có một loại cảm giác áy náy thật sâu, nếu như không phải bởi vì nàng, Vu Tộc cũng sẽ không bị Diệp Hiên tàn sát, đây cũng là chuyện nàng đến giờ vẫn không cách nào quên.
Nhìn vẻ mặt thê lương của Nghiễm Hàn tiên tử, Diệp Hiên ngửa mặt lên trời không nói gì, đôi mắt cũng có chút hoảng hốt, một chút tự giễu hiện ra trên khóe miệng của hắn.
- Ta không giết người, người muốn giết ta, cho nên ta liền giết hết tất cả người muốn giết ta, như thế ta mới có thể sừng sững trong thiên địa hỗn loạn này.
Diệp Hiên thu hồi ánh mắt từ chân trời, sau đó lẳng lặng nhìn chăm chú Nghiễm Hàn tiên tử nói:
- Thế giới này không có đúng hay sai, chỉ có mạnh hay yếu.
- Nếu ta năm đó bị Đại Nghệ giết chết, nếu Thiên Đình đạo thống của ta năm đó bị Vu Tộc diệt, làm sao có cuộc đối thoại ngày hôm nay?
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
Nghe Diệp Hiên nói, sắc mặt Nghiễm Hàn tiên tử đầy thê lương, chậm rãi lắc đầu nói:
- Chàng có thể thay đổi, thật sự có thể thay đổi, nếu chàng thật sự yêu ta, chẳng lẽ không thể vì ta mà thay đổi?
- Không thể.
Chém đinh chặt sắt, trả lời đầy lạnh lùng, trong đầu Diệp Hiên hiện lên nụ cười của Liễu Bạch Y, còn có cảnh Tôn Ngộ Không hóa thành ngũ thải thần thạch, đôi mắt hắn giờ phút này càng trở nên trong trẻnh lạnh lẽc.
- Vậy tại sao chàng lại đến tìm ta?
Nghiễm Hàn tiên tử đau khổ lên tiếng, si ngốc hỏi Diệp Hiên.
- Độ kiếp, Độ Thiên Đạo đệ nhị kiếp.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, lẳng lặng nhìn người con gái mình yêu, một tia bi thương tràn ngập đôi mắt.
- Độ kiếp?
Nghe Diệp Hiên nói, Nghiễm Hàn tiên tử giật mình tại chỗ, bởi vì nàng nghe không hiểu Diệp Hiên đang nói cái gì, chỉ là một cảm giác chua xót hiện ra trong lòng.
- Trong thiên địa có ba phương pháp thành Thánh, một là công đức thành Thánh, hai là trảm tam thi thành Thánh, ba là lấy lực chứng đạo thành Thánh, mà ta đi chính là con đường lấy lực chứng đạo.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
- Lấy lực chứng đạo?
Nghiễm Hàn tiên tử nỉ non tự nói, đột nhiên nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ cực lớn.
- Diệp Hiên, chàng điên rồi sao, lấy lực chứng đạo chỉ là một truyền thuyết, trong cổ điển Vu Tộc càng có ghi chép chi tiết, phàm là người đi lên con đường lấy lực chứng đạo, kết cuộc cuối cùng đều sẽ tan thành mây khói mà chết.
Nghiễm Hàn tiên tử lo lắng lên tiếng, nàng rốt cục hiểu rõ một chuyện, vì sao tu vi của Diệp Hiên đáng sợ hơn người cùng cảnh giới, ngay cả hai đại Yêu Đế đều bại trong tay hắn, thì ra hắn đi con đường lấy lực chứng đạo.
- Bước vào Chuẩn Thánh, Thiên Đạo Cửu Kiếp, ta đã vượt qua kiếp thứ nhất, hiện tại gặp mặt nàng chính là muốn độ kiếp thứ hai kia, cũng chính là tình kiếp mà ta vẫn không muốn đối mặt.
Một nụ cười tự giễu lộ ra từ khóe miệng Diệp Hiên, tiếng nói của hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng nếu cẩn thận nghe sẽ phát hiện, giọng điệu của hắn lúc này ẩn chứa một tia rung động, chứng minh nội tâm Diệp Hiên cũng không bình tĩnh.
- Tình kiếp?
Nghiễm Hàn tiên tử giật mình tại chỗ, trong miệng phát ra tiếng thì thầm, càng ngây ngốc nhìn Diệp Hiên.
- Không sai, tình kiếp, nàng chính là tình kiếp của ta.
Diệp Hiên không nhìn hai mắt Nghiễm Hàn tiên tử, hắn ngửa mặt lên trời tự nói, nụ cười khổ trên mặt càng thêm nồng đậm.
Yên lặng, im lặng, yên tĩnh, thậm chí thời gian và không gian dường như dừng lại vào giờ khắc này, một bầu không khí áp lực và nặng nề sinh ra giữa hai người.
- Thì ra ta vẫn luôn là tình kiếp của chàng, hôm nay chàng đến tìm ta độ kiếp?
Nghiễm Hàn tiên tử phá vỡ yên lặng, một nụ cười tự giễu hiện lên trên mặt, nàng mơ hồ hiểu được Diệp Hiên muốn làm cái gì.
- Cái gọi là tình yêu, chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, cái gọi là hồng nhan, chỉ hồng phấn khô lâu, từ thời niên thiếu đến giờ, ta chưa bao giờ tin cái gọi là tình yêu.
Diệp Hiên ngửa mặt lên trời tự nói, giống như đang tự nói chuyện.
- Chàng muốn giết ta.
Nghiễm Hàn tiên tử lắc đầu, biểu hiện trên mặt nàng rất bình tĩnh, chỉ là đôi mắt của nàng khô héo vô thần, trên mặt càng lộ ra vẻ đắng chát nồng đậm, dĩ nhiên đoán được Diệp Hiên muốn làm cái gì.
- Đồ đao trảm tơ tình, tình yêu đều biến thành tro bụi, nếu nàng là kiếp nạn của ta, vậy liền chém tận giết tuyệt, ta như vậy mới có thể vượt qua thiên đạo đệ nhị kiếp, hy vọng nàng đừng trách ta.