Diệp Hiên thu hồi ánh mắt từ chân trời, ánh mắt hắn kiên định nhìn về phía Nghiễm Hàn tiên tử, chỉ là đôi mắt của hắn khẽ run, chứng minh tâm tình của hắn cũng không quá bình tĩnh.
- Chàng nỡ giết ta sao?
Nhìn sắc mặt nhìn như bình tĩnh của Diệp Hiên, Nghiễm Hàn tiên tử mỉm cười thê lương, ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Hiên, trong mắt cũng không có cảm giác sợ hãi, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Liếc mắt một cái vạn năm, mộng ảo không hoa, khi ánh mắt hai người nhìn nhau, thời gian giống như tĩnh lặng trong phút chốc, thiên địa thời không càng giống như đang biến ảo mông lung.
Hồi ức, hai chữ rất đơn giản, nhưng lại tràn ngập trong đầu hai người, càng làm cho Diệp Hiên nhớ lại từng chút từng chút những kỷ niệm của hai người.
Mới vào Thiên Đình, khi đi vào trong Nghiễm Hàn cung, nữ nhân để Diệp Hiên hắn liếc mắt một cái đã cảm thấy kinh diễm, càng làm cho trái tim lạnh như băng không tính yêu của hắn nứt ra, ánh vào trong đó là dung mạo của đệ nhất thần nữ tam giới.
Diệp Hiên từng cho rằng trong lòng hắn sẽ không có cái gọi là tình yêu, cho đến khi hắn nhìn thấy Nghiễm Hàn tiên tử, trong lòng hắn tự nhủ, hắn nhất định phải có được nữ nhân này.
Năm xưa Thiên Đình đại chiến, hắn bại chạy trốn xuống hạ giới, Nghiễm Hàn tiên tử hèn mọn cầu xin Ngọc Đế, ký ức này vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu Diệp Hiên.
Nghiễm Hàn tiên tử chưa bao giờ có lỗi với hắn.
Nếu thật sự muốn nói xin lỗi, cũng có thể là Diệp Hiên hắn cô phụ một tấm chân tình của nàng.
- Tình yêu cách núi biển, núi biển đều có thể bình, ta có thể san bằng núi biển, nhưng lại không cách nào san bằng những thứ mà trên người ta đang gánh vác.
Diệp Hiên lên tiếng, đôi mắt hắn càng lúc càng lạnh lùng, ký ức quanh quẩn trong đầu dần dần biến mất, một vài bóng dáng quen thuộc nhất hiện ra trong đầu.
- Chàng mang cái gì?
Nghiễm Hàn tiên tử bi thương lên tiếng, muốn Diệp Hiên cho nàng một đáp án.
Diệp Hiên một thân hắc y, tóc xám trắng buông xuống sau đầu, một hồi gió lớn thổi tới, làm cho sợi tóc của hắn tung bay theo gió, càng làm cho hắn giống như nhìn thấy cảnh tượng trong ký ức năm xưa.
- Giết!
Bầu trời tối tăm, lôi đình nổ vang, ngày hai đại Thiên Đình đại chiến, bộ chúng Thiên Đình đẫm máu chiến đấu, bọn họ hóa thành thi thể đầy trời rơi xuống trên bầu trời.
- Thiên Đế.
Máu, máu tươi, yêu tộc đang gầm thét, bộ chúng Thiên Đình đang gào thét, máu của Tiên Yêu hai bên như sóng biển mênh mông, nhuộm đầy hai mắt của Diệp Hiên.
Từng vị tiên nhân cùng yêu vương ngã xuống, bọn họ đều là thuộc hạ trung thành nhất của Diệp Hiên, trong trận chiến đó, tất cả đều vì Diệp Hiên hắn mà chôn vùi trong thiên địa.
Ái đồ duy nhất của Liễu Bạch Y, nữ tử áo trắng như tuyết giống như sư tôn của nàng bị Nữ Oa tự tay đánh nát nhục thân, hồn phi phách tán mà chết, chỉ vì tranh thủ một đường sống cho Diệp Hiên.
Liễu Bạch Y, quỷ tài tuyệt đại kia, một kỳ tài khoáng cổ không được thế nhân biết đến, hắn hao hết tinh khí huyết hồn chế tạo ra Nghịch Tiên trận, trợ giúp Diệp Hiên hắn lần lượt trải qua tử kiếp, mà cái giá phải trả cho việc chế tạo Nghịch Tiên trận chính là hắn hồn phi phách tán mà chết, nhưng ngay cả hắn đã chết cũng anh linh bất diệt, cùng Diệp Hiên chú tạo ra đại tuyệt trận thứ tư của thiên địa.
Tôn Ngộ Không, từng giúp hắn bước vào Chuẩn Thánh, lại càng hóa đạo thiên địa trên Phương Thốn sơn, biến thành một viên ngũ thải thần thạch, để lại cho hắn một con đường lui cuối cùng.
Từng chuyện, từng người, tất cả ký ức này không ngừng quanh quẩn trong đầu Diệp Hiên, đôi mắt của hắn càng thêm đỏ như máu, khí tức cũng càng thêm lạnh lùng.
- Ta gánh vác cái gì?
Diệp Hiên cười tự giễu, hắn nhìn quanh tám phương thiên địa, những người đã chết kia không ngừng hiện lên trong đầu, một tia sát khí bắt đầu ở sinh sôi nảy nở trong đáy mắt.
- Ta mang tính mạng của bọn họ, càng mang theo kỳ vọng của bọn họ, cho nên ta muốn từng bước từng bước đi lên đỉnh tuyệt, ta muốn trở thành chúng thánh chi thánh, câu trả lời này có thể không?
Diệp Hiên quay đầu nhìn về phía Nghiễm Hàn tiên tử, đôi mắt của hắn lạnh như băng mà vô tình, càng ẩn chứa vẻ điên cuồng đè nén đến cực điểm.
Đạp —— đạp —— đạp
Khi nhìn thấy đôi mắt đầy khát máu của Diệp Hiên, Nghiễm Hàn tiên tử bất giác lùi lại, chỉ vì ánh mắt Diệp Hiên quá đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến nàng cảm thấy linh hồn đều đang sợ hãi.
Đây là đôi mắt gì, là một đôi mắt đầy thù hận, đây càng là một đôi mắt tràn đầy hung ác, giống như một con hung thú tuyệt thế đang ngủ say, đang dần thức tỉnh muốn cắn nuốt hết thảy sự vật mà nó đang nhìn thấy.
- Chủ nhân, đi mau, hắn đã điên rồi.
Bỗng nhiên, Ngọc Nương đánh một chưởng tới Diệp Hiên, trong miệng thốt ra tiếng quát đầy lo lắng, bởi vì nàng vẫn luôn ở bên cạnh cảnh giác Diệp Hiên, khi nàng cảm nhận được sát khí điên cuồng phát ra trên người Diệp Hiên, nàng theo bản năng muốn hộ chủ, thề phải ngăn cản Diệp Hiên.
- Không cần!
Nhìn Ngọc Nương ra tay với Diệp Hiên, gương mặt của Nghiễm Hàn tiên tử đại biến, trong miệng phát ra lời nói tràn đầy lo lắng, dùng một loại ánh mắt tràn đầy cầu xin nhìn về phía Diệp Hiên.
Đáng tiếc, hết thảy đều đã muộn, khi Diệp Hiên đi tới thiến địa Vu Tộc, điều này cũng có nghĩa hắn đã quyết định, mà quyết định này chính là Đồ Đao Trảm Tình Kiếp, càng phải chém hết tất cả phiền toái.
Xoẹt.
Bàn tay như trời, đao diệt thương sinh, Diệp Hiên căn bản không nhìn Ngọc Nương một cái, tùy ý để đối phương vỗ một chưởng vào ngực hắn, bàn tay của hắn phát sáng, đây là một loại ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, lặng yên xẹt qua cổ Ngọc Nương.