Phốc xuy!
Một đao, hai đoạn thi thể tách ra, máu tươi nóng rực phun ra, thi thể Ngọc Nương không đầu rơi xuống từ trong hư không, theo một tiếng nổ lớn, Ngọc Nương hương tiêu ngọc vẫn, ngay cả lúc sắp chết, đôi mắt của nàng đều gắt gao mở to, giống như không thể tin được mình lại dễ dàng chết trong tay Diệp Hiên.
- Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm, thiên địa là đồ trường, chúng sinh là heo chó, vung ta đồ đao, trảm tình diệt ái.
Phốc phốc!
Hư không rung chuyển, huyết quang nổ vang, lúc Diệp Hiên lật tay, một thanh Huyết Sắc Thiên Đao bị hắn cầm trong tay, đôi mắt hắn máu tanh mà đáng sợ, trong miệng phát ra lời nói lục dục vô tình, kéo chuôi đao, mũi đao sắc bén ma sát mặt đất đi từng bước về phía Nghiễm Hàn tiên tử.
Đạp —— đạp —— đạp.
Diệp Hiên lôi kéo thiên đao màu máu vững bước tiến lên, theo hắn bước ra mỗi một bước, thiên đao ma sát mặt đất cứng rắn mang theo số lượng lớn tia lửa, lệ khí sát phạt kinh thiên động địa càng nở rộ quanh thân Diệp Hiên.
- Diệp Hiên?
Nhìn Diệp Hiên đang đi từng bước một về phía mình, sắc mặt Quảng Hàn tiên tử đầy bi thương, hai con ngươi càng chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, bởi vì tại thời khắc này, Diệp Hiên giống như biến thành một hung thú chỉ muốn cắn nuốt người, tất sẽ thôn phệ nàng đến cặn bã cũng không dư thừa.
- Tiểu muội, đi mau.
Bỗng nhiên, một tia vu quang từ chân trời phương xa nổ bắn lao đến, thân thể to lớn càng bộc phát ra huyết khí cực kỳ hung hãn, trong miệng người này phát ra tiếng rống to thê lương, vung vẩy hai tay cuồng bạo đập tới Diệp Hiên.
Khoa Phụ.
Vu tộc Đại Vu, tồn tại có thể so với Đại La đỉnh phong, đỉnh núi náo ra động tĩnh quá lớn, Khoa Phụ tự nhiên có cảm ứng, khi hắn phát hiện Diệp Hiên không ngờ lại xuất hiện ở đây, mà trong tay còn cầm huyết sắc thiên đao từng bước một đi tới chỗ Quảng Hàn tiên tử, hắn vội vàng ra tay với Diệp Hiên, bởi vì hắn tuyệt không muốn nhìn thấy Quảng Hàn tiên tử chết ở trong tay Diệp Hiên.
- Đại ca, ngươi đi mau.
Khoa Phụ xuất hiện, cũng không có để Quảng Hàn tiên tử có bất kỳ kinh hỉ gì, bởi vì nàng hiểu rõ, không ai có thể ngăn cản Diệp Hiên, càng nhiều người tới đây chỉ làm cho Vu tộc thương vong vô vị.
- Diệp Hiên!
Khoa Phụ lên tiếng gầm thét, hai tay mang theo vu quang che trời rủ xuống trên đỉnh đầu Diệp Hiên, cũng là tại thời khắc này, Quảng Hàn tiên tử lệ rơi đầy mặt, càng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy Khoa Phụ chết thảm ở trước mặt mình.
Phốc!
Bước chân Diệp Hiên hơi dừng lại, hắn căn bản không nhìn Khoa Phụ một chút, huyết sắc thiên đao chém qua hư không, càng trảm phương không gian này ra một lỗ hổng, theo một tiếng trầm đục truyền đến, hai đoạn thi thể rơi xuống từ đỉnh đầu hắn.
Ầm!
Chặn ngang đứt hết, một đao mà thôi, một đao của Diệp Hiên chém Khoa Phụ làm hai đoạn, máu tươi trào ra nhuộm đỏ mặt đất, trong miệng Khoa Phụ phát ra tiếng kêu rên.
- Giết một người cũng là giết, giết hai cũng là giết, ngươi muốn tìm chết, ta đương nhiên sẽ thành toàn cho ngươi.
Diệp Hiên cúi đầu nhìn về phía Khoa Phụ, nét mặt của hắn dữ tợn mà vặn vẹo, hai con ngươi tràn đầy máu tanh giống như đôi mắt đến từ cửu u.
- Tiểu Nga, hắn đã nhập ma, ngươi chạy mau.
Đại Vu dù sao cũng là Đại Vu, nhục thân Vu tộc quả thật rất cường hãn, dù là bị Diệp Hiên chặt đứt thành hai đoạn, nhưng Khoa Phụ còn không có bỏ mình, nửa người đang không ngừng giãy dụa trong vũng máu, thê lương gào thét bảo Quảng Hàn tiên tử mau trốn.
- Đại ca!
Quảng Hàn tiên tử bỗng nhiên mở mắt, trong miệng phát ra tiếng la bi thiết, không cầm được nước mắt đang chảy ra trong mắt, dáng người ngạo nhân đang nhè nhẹ run rẩy.
- Tiểu Nga, ta tiễn nàng lên đường.
Diệp Hiên hít một hơi thật sâu, hắn kéo lấy lưỡi đao tiếp tục đi tới chỗ Quảng Hàn tiên tử, khí tức của hắn mặc dù lạnh lùng vô tình, nhưng đáy mắt lại có một tia không đành lòng.
- Diệp Hiên, nếu ngươi giết nàng, sáu đại Tổ Vu sẽ không bỏ qua cho ngươi, nơi đây náo ra động tĩnh lớn, chỉ sợ sáu đại Tổ Vu đang lao tới đây, ngươi bây giờ rút đi còn kịp.
Khoa Phụ lên tiếng gào thét, hi vọng có thể để Diệp Hiên có chỗ cố kỵ, đáng tiếc Diệp Hiên giống như không nghe được, vẫn vững bước tiến về phía Quảng Hàn tiên tử.
Ầm ầm!
Hư không bạo hưởng, thiên địa hỗn loạn, rốt cục, Diệp Hiên đi vào trước mặt Quảng Hàn tiên tử, hắn chầm chậm giơ huyết đao tay trong, một nụ cười mỉm hiện ra trên mặt.
- Thật xin lỗi, nếu không giết nàng, cả đời ta không cách nào tiến thêm, ta sẽ lưu mãi giọng nói và dáng vẻ của nàng vào thật sâu trong ký ức, vĩnh thế cũng sẽ không quên.
Diệp Hiên mỉm cười nói nhỏ.
- Diệp Hiên, ngươi dám.
Oanh!
Toàn thân Khoa Phụ đẫm máu, hai tay của hắn đột nhiên đánh xuống mặt đất, cả người hóa thành một tia sáng lao nhanh tới Diệp Hiên, cũng không chờ thân thể hắn đụng vào Diệp Hiên, giọng nói vô tình của Diệp Hiên vang lên.
- Cút!
Ầm!
Nhất niệm tiêu tan, sinh tử luân hồi, trong miệng Diệp Hiên chỉ thốt ra một chữ, pháp tắc phương thiên địa này bỗng nhiên bạo loạn, chỉ thấy Khoa Phụ ầm vang sụp đổ hóa thành mưa máu đầy trời, triệt để tiêu tan giữa thiên địa.
- Chết rồi, đều chết rồi?
Linh hồn Quảng Hàn tiên tử giống như xuất khiếu không còn ở đây, nàng si ngốc nhìn Khoa Phụ chết thảm trước mặt mình, biểu tình như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười hiện ra trên mặt nàng.
- Diệp Hiên, tâm địa của chàng thật ác độc.
Quảng Hàn tiên tử dần dần khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười đối mặt với Diệp Hiên, chỉ là nụ cười của nàng cực kỳ lạnh lùng, càng ẩn chứa tuyệt vọng và không cam lòng.