Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116 - Phân Tranh Bắt Đầu

Chương 116 - Phân tranh bắt đầu
Chương 116 - Phân tranh bắt đầu

Hành vi khiêu khích này của Bạch Lang trực tiếp làm cho Thanh Long trầm mặt lại, càng là khiến cho thành viên mỗi tổ cười ầm lên, hiển nhiên vị trí của Địa tổ hàng năm đều rõ như ban ngày, hơn nữa tuy danh tiếng của Diệp Hiên rất lớn, nhưng dù sao cũng không ai thấy qua hắn ra tay, đương nhiên không có ai có bất kỳ sự xem trọng nào đối với Diệp Hiên.

- Tổ thứ hai, Trương Tiểu Cường Địa tổ đấu với Lý Phượng Lan Thiên tổ.

Khi giọng trọng tài vang lên, Trương Tiểu Cường tái nhợt cả mặt, cả người có vẻ cục xúc bất an, hiển nhiên hắn là lần đầu tiên tham gia loại thịnh hội này, làm sao có thể không khẩn trương?

- Thân là một người đàn ông, cậu có thể thua, nhưng không thể khóc, toàn lực chiến một trận, đi chứng minh chính mình.

Lúc Trương Tiểu Cường khẩn trương, Diệp Hiên lại hợp thời đến một câu.

- Diệp tiên sinh, tôi sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài.

Trương Tiểu Cường ngẩn mặt ra, mà sau đó lại nắm chặt hai tay, trong mắt xuất hiện sự kiên định, đi nhanh tới sân đấu.

Trên sân!

Lý Phượng Lan là một cô gái trẻ, tuy dáng dấp cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng lại mang đến một loại cảm giác anh thư khí độ, tu vi cũng là tầng thứ Hóa Kính, mà khi cô biết được đối thủ là Trương Tiểu Cường Địa tổ, tâm tình kích động lúc đầu lại dần dần lạnh nhạt lại.

Không phải gì khác, Địa tổ vốn là gầy yếu, mà Trương Tiểu Cường càng là phế vật nổi danh trong Địa tổ, tỷ thí cùng người như thế, có khác nào như đi ngang qua sân khấu đâu, đến lúc thắng cũng sẽ không để cô cảm thấy có nửa điểm kiêu ngạo.

- Là cậu chủ động chịu thua, hay là tôi ném cậu xuống đài?

Lý Phượng Lan lạnh lùng nói.

- Diệp tiên sinh từng dạy tôi, thân là người đàn ông, chắc là sẽ không cúi đầu trước một cô gái, hoặc là hôm nay cô đánh chết tôi, nếu không thì tôi sẽ không chịu thua.

Trương Tiểu Cường đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn lên tiếng hét to.

- Diệp tiên sinh? Chính là cái người dựa vào quan hệ làm khách khanh Địa tổ kia, Diệp tiên sinh? Chỉ bằng người như thế có thể dạy ra thứ tốt gì?

Lý Phượng Lan cười lạnh, trong mắt càng đầy sự khinh miệt.

- Không cho phép cô nói xấu Diệp tiên sinh.

Trương Tiểu Cường đỏ mặt lên, cả người như là thú hoang nổi điên, bay thẳng đến Lý Phượng Lan.

Ầm!

Quyền chưởng giao kích, cũng không thấy Lý Phượng Lan có động tác gì, chỉ hơi nghiêng người, một chưởng vỗ ra trực tiếp đánh bay Trương Tiểu Cường, cũng để cho Trương Tiểu Cường bỗng nhiên rơi đập vào lôi đài.

- Thật là yếu, đây chính là kết quả vị Diệp tiên sinh kia dạy dỗ cậu?

Lý Phượng Lan giễu cợt, mà sau đó lại nhìn về phía trọng tài nói:

- Hắn căn bản không phải đối thủ của tôi, tôi muốn thay người làm lại.

- Ha ha!

Khi một màn này xuất hiện, hội trường ở giữa vang lên những tiếng cười nhạo, trong khu nghỉ ngơi Địa tổ, sắc mặt Thanh Long càng là xấu xí tới cực điểm.

Trái lại sắc mặt Diệp Hiên lại không một sóng, tự có một phen ngẩn người mê mẩn, giống như căn bản không có để những tiếng cười nhạo kia ở trong lòng.

- Tiểu Cường, tôi dạy cậu thế nào?

Chợt!

Giọng Diệp Hiên bình thản vang lên ở trong hội trường, trực tiếp đem những tiếng cười nhạo kia áp xuống toàn bộ, mà chuyện này cũng tức thì làm cho mọi người ngẩn mặt ra, tiếng cười trong miệng càng là hơi ngừng lại.

- Khẩu phát lôi âm?

Xem ra là mình đã coi khinh hắn!

Tổ trưởng Thiên tổ - Minh Dạ thâm thúy lên tiếng, trong mắt cũng xuất hiện một tia âm trầm.

Không chỉ là Minh Dạ, tổ trưởng mỗi tổ còn lại đều là người có tu vi cao thâm, chỉ là những gì Diệp Hiên nói ra, đã có thể áp tiếng cười toàn trường xuống, hiển nhiên vị Diệp khách khanh Dịa tổ này cũng tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Trên đài!

Máu không ngừng tràn qua khóe miệng Trương Tiểu Cường, ở trong ánh mắt kinh ngạc của toàn trường, Trương Tiểu Cường chống hai cánh tay xuống mặt đất, cuối cùng chậm rãi đứng lên, một đôi mắt sáng ngời dường như đang sáng lên, mang đến cho một loại cảm giác cực kỳ bất khuất cảm giác.

- Chiến ý thật mạnh!

Đôi mắt tổ trưởng trụ tổ sáng lên, nói.

- Chân là gốc rễ của mặt đất, thân muốn bất động như núi, cột sống phải như đại long, huyết khí lại tựa như đại dương mênh mông, lấy đai lưng khố, lấy khố mang cánh tay, lấy cánh tay mang quyền, ngưng tụ khí huyết toàn thân một chút, lúc đấm ra một quyền, phải có niềm tin vô địch.

- Chân là gốc rễ của mặt đất, thân phải bất động như núi....

Tuần hoàn qua lại, nỉ non tự nói, Trương Tiểu Cường lẩm nhẩm trong miệng, cả người tựa như rơi vào một loại trạng thái không biết tên, cũng để cho mọi người vô cùng kinh ngạc quan sát.

- Cậu đang nói cái gì, cậu đã thua rồi, còn muốn ở này mất mặt xấu hổ hay sao? Lẽ nào muốn phải tôi tự mình ném xuống sao?

Lý Phượng Lan nhíu mày, bất mãn nói.

- Chiến!

Chợt!

Trương Tiểu Cường bỗng nhiên ngẩng đầu, giữa lúc đôi mắt khép mở có tinh quang di xuất hiện, một tiếng gào thét theo thốt ra, huyết khí trong cơ thể như đại dương mênh mông như thủy triều trên biển, tất cả đều tụ đến trên cánh tay.

Ầm!

Đấm ra một quyền, như lưu tinh loá mắt, không khí truyền đến âm thanh bạo tạc, Trương Tiểu Cường trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Lý Phượng Lan, trong ánh mắt hoảng sợ của Lý Phượng Lan, mang chưởng nhanh chóng cùng Trương Tiểu Cường đụng nhau một cái.

Răng rắc!

Cốt liệt vang lên, chỉ thấy bàn tay Lý Phượng Lan vặn vẹo, một tiếng kêu đau từ trong miệng Lý Phượng Lan thốt ra.

Nhưng còn không có xong, Trương Tiểu Cường vẫn không giảm quyền thế, cuồng bạo đánh vào lồng ngực Lý Phượng Lan, tức thì làm cho xương ngực cô sụp xuống, máu tươi bắn vọt ra khỏi miệng, cả người càng bay ngược mười mấy mét, trong nháy mắt ngã xuống lôi đài, hôn mê.

Bình Luận (0)
Comment