Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117 - Cường Giả Mãi Mạnh, Người Yếu Như Chó (1)

Chương 117 - Cường giả mãi mạnh, người yếu như chó (1)
Chương 117 - Cường giả mãi mạnh, người yếu như chó (1)

- Phượng Lan!

Minh Dạ gầm nhẹ lên tiếng, cất bước nhảy ra, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Lý Phượng Lan, nhanh chóng nhét cho cô một viên thuốc, sau đó kiểm tra mạch đập, sắc mặt càng dần dần âm trầm xuống.

- Thủ đoạn thật là ác độc, cậy lại phế tu vi của cô ấy?

Minh Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn mắt nhìn về phía Trương Tiểu Cường trên lôi đài, trong mắt càng là xẹt qua sát cơ đáng sợ, cả người đi nhanh chóng lao lên đài.

Ông!

Một luồng gió mát thổi qua, Diệp Hiên quỷ dị xuất hiện ở bên người Trương Tiểu Cường, thái độ đạm mạc, nói:

- Anh muốn làm gì?

- Làm tổn thương đệ tử của tôi, đương nhiên muốn dùng mệnh hắn tới trả nợ.

Minh Dạ sát cơ rét lạnh, nhìn thẳng Diệp Hiên.

- Bằng anh?

Diệp Hiên mỉm cười, mà sau đó lại ngoắc ngoắc ngón tay với Minh Dạ, nói:

- Nếu anh có thể tổn thương một cọng tóc gáy của hắn, thì tôi sẽ nhận thua.

Kiêu ngạo, cuồng vọng, không để ai vào mắt, đây chính là tư thế của Diệp Hiên, tuy Trương Tiểu Cường không phải đồ đệ của hắn, nhưng đây cũng không có nghĩa là Diệp Hiên có thể để cho Minh Dạ thương tổn hắn.

Mà cảnh tượng này rơi vào trong mắt mọi người, càng là truyền đến tiếng xôn xao, trong mắt mang đầy vẻ kinh ngạc.

Cái vị khách khanh Dịa tổ này đến tột cùng có bao nhiêu lá gan, lẽ nào hắn không biết, Minh Dạ chính là tổ trưởng thiên tổ, càng là tu vi đỉnh phong tông sư, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào tiên thiên sao?

- Tiểu tử, vẫn chưa có người nào dám nói chuyện với tao như thế, nếu mày đã muốn tìm cái chết, tao sẽ thành toàn cho mày.

Minh Dạ bước đi lên lôi đài, cương khí quanh thân ông hưởng rung động, giống như sau một khắc giữa hai người tựa như muốn xảy ra một trận đại chiến.

- Minh Dạ, muốn sinh ra tay cùng Diệp tiên, cậu còn không có tư cách này, cậu phải bước qua cửa Thanh Long tôi đây trước.

Thanh Long đi nhanh đến, trực tiếp đối mặt với Minh Dạ, ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn.

- Thanh Long, kẻ thua dưới tay tôi như cậu, nơi đây không có chuyện của cậu, tôi khuyên cậu đừng nên nhúng tay.

Lúc đầu Minh Dạ đối với việc Diệp Hiên trêu chọc Tuyết Cơ đã có chút bất mãn, lúc này Trương Tiểu Cường lại phế tu vi của Lý Phượng Lan, điều này hắn làm sao có thể nhẫn nhịn bỏ qua được?

- Hừ!

Chợt, một tiếng hừ lạnh truyền đến, chỉ thấy trong khu nghỉ ngơi Thiên tổ, một người đàn ông lớn tuổi bay vút đến, xem tu vi cũng là Tông Sư đỉnh phong, càng là trực tiếp đứng ở bên cạnh Minh Dạ, mắt lạnh nhìn về phía Thanh Long nói:

- Tổ trưởng Thanh Long, xem ra cậu đã quên tôi rồi.

- Vân Sơn Hà?

Sắc mặt Thanh Long phức tạp, bởi vì người này chính là khách khanh Thiên tổ, tu vi cùng Minh Dạ chỉ sàn sàn với nhau.

Giương cung bạt kiếm, vừa chạm vào tức thì bộc phát, một màn như thế, tức thì làm cho bầu không khí cả đại hội trầm trọng xuống.

Mà đám người Bạch Lang thấy một màn như vậy, đều là nhìn có chút hả hê.

- Dừng tay!

Không chờ hai phe ra tay, chỉ thấy Ti trưởng Vũ An Ti đi nhanh đến, thần tình trên mặt càng cực kỳ âm trầm.

Thân là Ti trưởng Vũ An Ti, mặc dù hắn chỉ là có hư chức, tổ trưởng tám tổ cũng không có để hắn vào mắt, nhưng dù sao hắn cũng là đứng đầu Vũ An Ti trên danh nghĩa, hơn nữa đại hội lần này cũng là do hắn chủ trì, nếu thật xuất hiện sai lầm, đến lúc đó thì mấy vị lãnh đạo phía trên trách tội xuống, hắn chính là người sẽ phải đứng mũi chịu sào.

Tuy ấn tượng của ti trưởng Vũ An Ti đối với Diệp Hiên lại cực kỳ không tốt, nhưng nếu hai phe thật xảy ra xung đột, ti trưởng Vũ An Ti hắn đây là khó thoát tội.

- Đây là cuộc họp hằng năm của Vũ An Ti, cũng không phải nơi các người giải quyết ân oán, nếu các người thật muốn ra tay, vậy đợi tới lúc tổ trưởng khách khanh giao đấu, các người đại khái có thể buông tay đánh một trận.

Ti trưởng Vũ An Ti uy nghiêm lên tiếng nói.

- Hừ!

Đôi mắt Minh Dạ rét lạnh, lạnh lẽo lên tiếng nói:

- Diệp Hiên, Diệp khách khanh, cậu nên cảm thấy vinh hạnh đây là đang ở tổng bộ Vũ An Ti, hiện tại ta không tính toán với cậu, nhưng chỉ một lúc nữa thôi, khi tôi và cậu gặp nhau, hy vọng kết quả của cậu cũng không nên quá thảm.

- Đi!

Minh Dạ gọi Vân Sơn Hà, xoay người đi tới khu nghỉ ngơi của Thiên tổ.

- Anh thật đúng là không có tự biết lượng sức mình!

Diệp Hiên tự nhiên cười một tiếng, nhưng lại làm cho đáy lòng Thanh Long đứng ở bên cạnh phát lạnh, biết khả năng Diệp Hiên đã động sát cơ, chỉ sợ lần này cuộc họp Vũ An Ti năm nay sẽ bởi vì Diệp Hiên mà xảy ra thay đổi cực lớn.

- Diệp.... Diệp tiên sinh.

Trương Tiểu Cường hơi lộ ra co quắp...

Diệp Hiên vỗ vỗ vai Trương Tiểu Cường, nói:

- Cứ đấu thật tốt, chuyện còn lại không cần suy nghĩ nhiều.

Sau khi trấn an Trương Tiểu Cường một phen, Diệp Hiên cùng Thanh Long cũng trở về khu nghỉ ngơi của Địa tổ.

- Diệp tiên sinh, bất kể nói thế nào, bọn người Minh Dạ cũng là người của Vũ An Ti, đến lúc đó cũng xin ngài cần thủ hạ lưu tình.

Người khác không biết thực lực của Diệp Hiên, nhưng làm sao Thanh Long lại có thể không biết? Hắn do dự một lúc lâu sau, cũng là lên tiếng khuyên lơn Diệp Hiên.

Nhìn vẻ u sầu trên mặt Thanh Long, trong mắt Diệp Hiên lại mang vẻ thất vọng, hắn trầm giọng nói:

- Thanh Long, anh biết vì sao Địa tổ sẽ gầy yếu như thế này, càng làm cho đám người Bạch Lang, Minh Dạ lấn tới cửa không?

Diệp Hiên chỉ hỏi như thế đã làm cho Thanh Long ngẩn ra, mà sau khi do dự một lúc lâu, lại cười khổ nói:

- Địa tổ chỉnh thể tu vi không cao, bao năm qua ở trong đại điển đấu võ....

Bình Luận (0)
Comment