- Ngươi là ai?
Chúc Dung gầm nhẹ hỏi, chỉ vì hắn nhìn bóng lưng Diệp Hiên thì cảm thấy rất quen thuộc, giống như mình đã gặp người này ở đâu, nhưng thế nào cũng không nhớ ra.
Ông!
Ngón tay phất qua không trung, hư không bắt đầu phun trào, một quan tài thủy tinh hiện ra, Diệp Hiên giống như không có nghe được lời Chúc Dung chất vấn, mà nhẹ nhàng đặt thi thể Quảng Hàn vào trong quan tài thủy tinh, sau đó thu tòa quan tài vào trong không gian tu di.
Ôi, ôi!
Cuồng phong thổi qua thiên địa, cũng thổi tan u vụ quanh người Diệp Hiên, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Chúc Dung, giờ phút này hiện ra bộ dáng vốn có.
Yên tĩnh, im lặng, im lặng như chết.
Khi khuôn mặt quen thuộc của Diệp Hiên đập vào trong mắt Chúc Dung, Chúc Dung không có cất tiếng rống giận, cả người giống như mất đi linh hồn ngây ngốc nằm trên mặt đất, chỉ là thân thể run rẩy đang nói rằng tâm tư của hắn cũng không bình tĩnh.
- Thế... Thế mà là ngươi... Dĩ nhiên là ngươi?
Hơn mười hơi thở trôi qua, Chúc Dung kinh hãi thét chói tai, nào còn vẻ hung cuồng lúc trước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Hiên.
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, ngươi không phải bị Tây Phương Nhị Thánh trấn áp ở thế giới tây phương cực lạc à, sao ngươi có thể trốn thoát từ trong tay Thánh Nhân?
Chúc Dung kinh khủng quát lớn, hắn cảm giác mình đang rơi vào một cơn ác mộng, vô luận như thế nào cũng không cách nào tỉnh lại, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng trận chiến năm xưa giữa Diệp Hiên cùng Thượng cổ Yêu đình.
Người này sớm đã bị Tây Phương Nhị Thánh trấn áp, hắn căn bản không có khả năng xuất hiện lại trong tam giới.
Cũng vào giờ khắc này, Chúc Dung dần dần bình tĩnh lại, hắn hiểu rõ một chuyện.
Vì sao lục đại Tổ Vu không phải đối thủ, vì sao phát động Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận vẫn thảm bại, vì sao đối phương có thể dễ dàng trấn áp hắn.
Thì ra đối phương chính là Diệp Hiên, Diệp Hiên đã giẫm hai đại Yêu Đế dưới chân.
Một người ngay cả hai đại Yêu Đế cũng không địch lại, một người ngay cả đối mặt với Thánh Nhân cũng dám ra tay, một người tu vi khủng bố đến không cách nào tưởng tượng, mà người này chính là Diệp Thiên Đế bị Tam Giới tôn xưng.
Hiểu rồi, Chúc Dung đã hiểu ra hết thảy, trên mặt hắn hiện ra nụ cười chua chát, càng thầm mắng mình quá mức ngu xuẩn, trong tam giới này, người có thể có tu vi khủng bố như vậy thì dùng mấy ngón tay đã có thể đếm ra, mà Diệp Hiên vừa hay chính là một trong số đó.
- Chúc Dung, đã lâu không gặp.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, hắn phất tay cởi bỏ sợi xích màu đen trên người Chúc Dung, cũng không bày ra bất kỳ thủ đoạn sắc bén nào, giống như một người bạn cũ hỏi thăm Chúc Dung.
Giờ phút này nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Hiên, sắc mặt Chúc Dung nặng nề, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, bởi vì hắn biết bản thân không trốn thoát khỏi bàn tay của Diệp Hiên.
- Diệp Thiên Đế quả nhiên có bản lĩnh rất giỏi, thế mà có thể chạy ra từ trong tay Tây Phương Nhị Thánh, ngược lại giết vào tổ địa Vu tộc ta, trắng trợn tàn sát người Vu tộc ta, ngay cả Hằng Nga cũng không buông tha.
Chúc Dung âm dương quái khí nói, nhưng nếu cẩn thận sẽ phát hiện, ánh mắt người này nhìn về phía Diệp Hiên có chút sợ hãi không cách nào che dấu.
Chúc Dung vô cùng kinh ngạc, Quảng Hàn tiên tử và Diệp Hiên rõ ràng có tình cảm với nhau, năm xưa Diệp Hiên từng cưới nàng làm vợ, vì sao đối phương lại tự tay chém giết Quảng Hàn tiên tử, chẳng lẽ bởi vì Quảng Hàn tiên tử chính là Thánh nữ của Vu tộc?
Khi Chúc Dung vừa dứt lời, nhiệt độ của vùng không gian này đột nhiên giảm xuống, giống như rơi vào mùa đông giá rét, một đôi mắt lạnh lùng rơi vào trên người Chúc Dung, không khỏi làm cho hắn rùng mình một cái, trong lòng hiện ra một cỗ cảm giác khủng bố thật lớn.
Trảm tình diệt ái, lâm vào ma tâm, đây là chuyện Diệp Hiên cực kỳ áy náy, cũng là tiếc nuối lớn nhất trong lòng hắn, lời nói của Chúc Dung tự nhiên làm cho Diệp Hiên xúc động, trong lòng càng dâng lên sát khí khủng bố.
Chỉ là sát khí này tới nhanh đi cũng nhanh, trong nháy mắt thì Diệp Hiên đã bình tĩnh lại.
- Chúc Dung đạo hữu, ngươi muốn sống hay muốn chết?
Sát khí trong mắt Diệp Hiên tiêu tán, hắn tang thương lên tiếng, chậm rãi đi tới bên cạnh Chúc Dung, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về người này.
Nghe Diệp Hiên nói, sắc mặt Chúc Dung âm tình bất định, hắn không biết Diệp Hiên đang có chủ ý gì đối với hắn, nhưng đối phương cũng không có trước tiên giết hắn, hiển nhiên có mục đích của mình.
- Muốn chết thì sao? Muốn sống thì sao?
Chúc Dung ngẩng đầu nhìn Diệp Hiên, ngưng trọng hỏi lại.
- Muốn chết, ta trực tiếp giết ngươi tại đây, từ nay về sau thiên địa không còn Chúc Dung Tổ Vu ngươi.
- Muốn sống, ta cần ngươi trả lời mấy câu hỏi của ta, trả lời xong, ta sẽ thả ngươi rời khỏi nơi này.
Vẻ mặt Diệp Hiên bình thản, hắn ngửa mặt lên trời tự nói, giống như đang nói một chuyện rất tùy ý, nhưng khi Chúc Dung nghe vào tai, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên sắc bén.
- Ta mặc dù là Tổ Vu, nhưng tự nhiên không muốn chết, không biết Diệp Thiên Đế muốn hỏi cái gì?
Chúc Dung lạnh lùng hỏi.
- Vấn đề thứ nhất, Chúc Cửu Âm và Đế Giang hiện tại ở nơi nào.
Diệp Hiên thu hồi ánh mắt từ chân trời, đôi mắt một lần nữa rơi vào trên người Chúc Dung, âm thanh khàn khàn mà trầm thấp.
- Chúc Cửu Âm cùng Đế Giang?
Nghe Diệp Hiên nói, sắc mặt Chúc Dung khẽ động.
Giật mình, sau đó gương mặt lộ ra vẻ quỷ dị nhìn về phía Diệp Hiên, nụ cười khinh thường cũng hiện ra trên mặt hắn.
- Diệp Thiên Đế, xem ra ngươi cũng biết mấy người đáng sợ nhất trong thập nhị Tổ Vu thượng cổ ta chính là Chúc Cửu Âm cùng Đế Giang, chẳng lẽ ngươi muốn đánh giết từng người một trong thượng cổ thập nhị Tổ Vu chúng ta?
Chúc Dung cười lạnh liên tục nói.