- Không…
Chúc Dung liều mạng giãy dụa, điều động tất cả tu vi muốn chống cự thuật pháp quỷ dị của Diệp Hiên, thế nhưng ở trước mặt Diệp Hiên, hắn giống như hóa thành cừu non đợi làm thịt, căn bản không có cách đào thoát khỏi đồ đao của Diệp Hiên.
Ông!
Diệp Hiên hóa thành vòng xoáy màu đen, hắc ám quang mang quỷ dị hừng hực, Chúc Dung từng chút xíu bị vầng sáng màu đen lôi kéo vào, cho đến ba hô hấp trôi qua, trong tiếng kêu rên tuyệt vọng của Chúc Dung, hắn cuối cùng bị vầng sáng màu đen thôn phệ.
- Luyện!
Bỗng nhiên, hai tay Diệp Hiên bấm niệm pháp quyết, quanh thân có lửa đen hừng hực thiêu đốt, cả người hắn đều biến hư ảo, ẩn ẩn có bóng dáng Chúc Dung ở trong cơ thể hắn, chư thiên hư không càng vang lên từng tiếng ma hống tụng kinh.
Kiếp Tiên Thuật, Kiếp Tiên Biến, Kiếp Tiên Phệ.
Đây là ba loại đại thuật nghịch thiên của Diệp Hiên, không biết hai loại đại thuật trước đã giúp Diệp Hiên vượt qua bao nhiêu kiếp nạn, bình định rất nhiều địch nhân.
Kiếp Tiên Thuật chính là nuốt tu vi của người, cực nhanh đề cao mình, Kiếp Tiên Biến là tăng lên một trọng cảnh giới, để hắn có thể vượt cấp chiến đấu.
Chỉ là hai loại đại thuật đã cũng không còn tác dụng quá lớn đối với Diệp Hiên hiện tại, bởi vì theo tu vi Diệp Hiên nước lên thì thuyền lên, hai loại đại thuật đã không còn quá khủng bố như lúc trước.
Tu vi Diệp Hiên thời khắc này đã đạt tới Bán Thánh, chỉ thiếu chút đã có thể so được với Thánh Nhân, mà hai loại đại thuật kia chỉ có tác dụng trong tiên cảnh, đối với Diệp Hiên đã bước vào bán thánh mà nói, sớm đã không có bất kỳ chỗ dùng nào.
Kiếp Tiên Phệ thì khác, đây là đại thuật nghịch thiên thứ ba mà Diệp Hiên đạt được, từ khi hắn tu luyện đến nay còn chưa từng dùng qua, hôm nay hắn triển khai thuật này trên người Chúc Dung, càng là chuyện ắt phải làm.
Kiếp Tiên Phệ, chỉ có một loại công hiệu, thôn phệ thiên phú thần thông của người khác, chiếm nó làm của riêng.
Muốn dẫn động Tổ Vu Lệnh tìm kiếm tung tích của Đế Giang cùng Chúc Cửu Âm, nhất định phải nắm giữ Tổ Vu thiên hỏa của Chúc Dung, mà Tổ Vu thiên hỏa chính là thiên phú thần thông của Chúc Dung, Diệp Hiên cũng đúng lúc thí nghiệm một phen Kiếp Tiên Phệ có hiệu quả ra sao.
Ông!
Thân thể Diệp Hiên hư ảo dần dần ngưng thực, tiếng Chúc Dung rú thảm dần dần biến mất ở trong cơ thể hắn, chuyện cực kỳ quỷ dị lại kinh khủng cũng xảy ra ở trên người Diệp Hiên.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Từng tia Tổ Vu thiên hỏa bắn ra từ trong cơ thể Diệp Hiên, sau đó hóa thành một vòng lửa quấn quanh ở trên người, càng có huyết khí ù ù từ đầu hắn xông lên bầu trời, khí tức Tổ Vu không tự chủ tràn ra.
Oanh!
Tổ Vu thiên hỏa tiêu tán, Diệp Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, há miệng thở ra một hơi thật dài, làm cho vạn dặm hư không nổ tung.
- Hay cho một Kiếp Tiên Phệ, quả nhiên không có khiến ta thất vọng.
Diệp Hiên nâng lên hai tay, Tổ Vu thần hỏa ầm vang thiêu đốt trong lòng bàn tay của hắn, càng có một loại cảm giác hiểu ra xuất hiện trong lòng Diệp Hiên, giống như Tổ Vu thần hỏa vốn chính là thiên phú thần thông của hắn, hắn cảm giác được huyết mạch tương liên.
- Đến!
Bỗng nhiên, bàn tay Diệp Hiên lật một cái, một giọt tinh huyết dập dờn đi ra từ trong miệng hắn, lơ lửng ở trước người hắn, phát ra một loại khí tức cổ phác cực kỳ mênh mông.
- Tinh huyết của Bàn Cổ?
Diệp Hiên nhìn qua giọt tinh huyết trước người, trong mắt hiện ra thần sắc thâm thúy, không ai biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Nếu như ta luyện hóa toàn bộ thượng cổ thập nhị Tổ Vu, tập hợp đủ mười hai giọt Tổ Vu tinh huyết, hợp với Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Đại Trận, phải chăng có thể ngưng tụ ra Bàn Cổ chân thân?
Diệp Hiên thì thầm tự nói, trong mắt có vẻ suy tư.
- Ừm?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên bừng tỉnh từ trong suy tư, giương mắt nhìn lại Bàn Cổ tinh huyết trước người, trong Bàn Cổ tinh huyết lại có ba động sinh mệnh đang truyền đến.
Ông!
Diệp Hiên điểm ra một chỉ tới Bàn Cổ tinh huyết, chỉ thấy Bàn Cổ tinh huyết bỗng nhiên biến ảo, không ngờ Chúc Dung lại lần nữa hiện ra, chỉ là vẻ mặt tái nhợt, hôn mê trên mặt đất.
- Tích huyết tái sinh?
Nhìn qua Chúc Dung Tổ Vu hôn mê bất động, Diệp Hiên âm thầm gật đầu nói:
- Quả nhiên là thế, Bàn Cổ khai thiên tịch địa, thượng cổ thập nhị Tổ Vu chính là tinh huyết hắn hóa ra, cho dù Chúc Dung gặp Kiếp Tiên Phệ, nhưng hắn vẫn có thể còn sống.
- Thu!
Diệp Hiên sắc mặt đạm mạc, lần nữa điểm một chỉ tới Chúc Dung, để người này lần nữa hóa thành Bàn Cổ tinh huyết, sau đó thu vào tu di không gian.
- Bàn Cổ chân thân, ta vô cùng chờ mong.
Hai tay Diệp Hiên đặt sau lưng, đảo mắt nhìn thiên địa tám phương, đã biết bí mật của thượng cổ thập nhị Tổ Vu, hắn tự nhiên rất có hứng thú về Bàn Cổ chân thân.
Trên đỉnh thanh sơn, thái hạo tinh không.
Diệp Hiên đặt chân ở đây trọn vẹn ba ngày, hắn đang suy tư con đường phía trước của mình, càng đang mưu đồ tương lai của hắn, cả người giống như bàn thạch cổ xưa không nói không động, cũng không người nào biết trong lòng của hắn suy nghĩ cái gì.
Khi mặt trời ngày thứ tư vừa mọc, Diệp Hiên rốt cục động.
Ông!
Di hình hoán mạo, Vạn Phật Pháp Tướng, một vòng phật quang dâng lên sau lưng hắn, hắn lần nữa biến thành bộ dáng của Thanh Minh Phật Tổ, quần áo trên người cũng đổi lại thành tăng bào màu xanh nhạt
Hư không lóe ra, gợn sóng điểm điểm, Tổ Vu lệnh hiện ra trong tay Diệp Hiên, một luồng Tổ Vu thiên hỏa dung nhập vào trong Tổ Vu lệnh, Tổ Vu lệnh nhất thời hơi phát sáng, Diệp Hiên nhắm hai mắt tĩnh tâm cảm thụ.