Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1168 - Chương 1168 - Lực Lượng Thời Gian Và Không Gian, Bàn Cổ Chân Thân (2)

Chương 1168 - Lực lượng thời gian và không gian, Bàn Cổ chân thân (2)
Chương 1168 - Lực lượng thời gian và không gian, Bàn Cổ chân thân (2)

Nghe Diệp Hiên nói, Chúc Dung hơi ngẩn ra, nhưng hắn không có bất kỳ che dấu nào khi nghe hỏi về vấn đề này, đây là chuyện mọi người đều biết, hơn nữa đây cũng là chỗ mạnh nhất của thập nhị Tổ Vu thượng cổ.

- Không sai, chỉ cần thượng cổ thập nhị Tổ Vu tề tụ, phát động Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận sẽ rồi ngưng tụ ra Bàn Cổ chân thân, ngay cả Thánh Nhân cũng phải lui xa.

Chúc Dung tự đắc nói.

Theo lời Chúc Dung vừa dứt, Diệp Hiên âm thầm gật đầu, cả người trở nên yên lặng, chỉ là đôi mắt của hắn thủy chung không rời khỏi người Chúc Dung, một tia sáng tỏ lại lặng yên xẹt qua đáy mắt.

Nặng nề, im lặng, quỷ dị, các loại khí tức phức tạp hiện ra giữa hai người, cũng làm cho Chúc Dung có một loại cảm giác kinh hồn bạt vía, có chút khẩn trương nhìn về phía Diệp Hiên, bởi vì hiện tại, ánh mắt Diệp Hiên nhìn về phía hắn giống như đang nhìn một món trân bảo.

- Bàn Cổ Khai Thiên, hóa thành thế giới Hồng Hoang, mười hai giọt tinh huyết hóa thành thượng cổ thập nhị Tổ Vu, Nguyên Thần chia làm ba là Tam Thanh, nếu như ta không đoán sai, chỉ cần một lần nữa luyện hóa thượng cổ thập nhị Tổ Vu thành mười hai giọt tinh huyết, phối hợp với Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, vẫn như cũ có thể ngưng tụ ra Bàn Cổ chân thân, đúng chứ?

Như kinh lôi từ cửu thiên đang nổ vang, tựa như hỗn độn thiên địa đang nổ tung, khi tiếng nói của Diệp Hiên rơi vào trong tai Chúc Dung, làm cho sắc mặt Chúc Dung trong nháy mắt trắng bệch, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía Diệp Hiên.

- Diệp... Diệp Thiên Đế nói đùa... Điều này... Đây căn bản là vô căn cứ.

Chúc Dung Cường cười ra tiếng, chỉ là khí tức quanh người hắn cực kỳ hỗn loạn, hiển nhiên không bình tĩnh như mặt ngoài của hắn.

- Xem ra ta đoán đúng rồi?

Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười hài lòng, một luồng hỗn độn u vụ lặng lẽ quấn quanh quanh người, càng vây khốn phương thiên địa này.

- Diệp... Diệp Hiên... Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Thấy thế, Chúc Dung run rẩy rống to, hắn ngồi dậy, liều chết lui về phía sau, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên tràn đầy hoảng sợ và run rẩy, trong lòng đã dâng lên cảm giác sợ hãi cực lớn.

Thật ra, thượng cổ thập nhị Tổ Vu có một bí mật lớn, mà bí mật này cũng chỉ có bọn họ biết được.

Bàn Cổ chân thân.

Đúng, chính là chân thân của Bàn Cổ.

Vạn vật chúng sinh đều cho rằng thượng cổ thập nhị Tổ Vu có thể ngưng tụ ra Bàn Cổ chân thân, chính là bởi vì Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, nhưng nguyên nhân chân chính là bản thân bọn họ chính là do tinh huyết Bàn Cổ hóa thành.

Nếu có người lần nữa luyện hóa bọn họ một thành tinh huyết Bàn Cổ, lại lấy Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận ngưng tụ bọn họ thành một thể, có thể để cho Bàn Cổ chân thân xuất hiện trong thiên địa, mà Bàn Cổ chân thân lại bị người này khống chế.

Chỉ là, thượng cổ thập nhị Tổ Vu tuyệt đối sẽ không nói bí mật này, bởi vì nó liên quan đến bản thân bọn họ, càng có thể dẫn tới sát khí của Thánh Nhân.

Nếu Thánh Nhân biết được bí mật này, chỉ sợ bọn họ sẽ khiến Thánh Nhân chú ý, dù sao thì Bàn Cổ chân thân quá mức đáng sợ, có thể có được Bàn Cổ chân thân, tương đương với tạo ra một vị công đức Thánh Nhân, người nào có thể chống đỡ loại hấp dẫn này?

Hoảng sợ, sợ hãi, tâm thần có chút không yên, các loại tâm tình tiêu cực không ngừng sinh sôi trong đáy lòng Chúc Dung, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Hiên cực kỳ run rẩy, chỉ vì tu vi hay lòng dạ của Diệp Hiên đều quá mức đáng sợ.

- Ngươi đến cùng muốn như thế nào?

Chúc Dung run giọng rống to.

Đỉnh cao nhất thanh sơn, thanh phong lướt nhẹ qua mặt, Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, từ đầu đến cuối cũng không thể hiện ra bất kỳ thần sắc gì khác thường, hắn quan sát Chúc Dung dưới chân, âm thanh khàn khàn trầm giọng nói:

- Muốn giết ngươi, rất đơn giản, nhưng ta là người nói lời giữ lời, ngươi đã trả lời vấn đề của ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Bỗng nhiên, hai con ngươi Diệp Hiên giống như tinh thần đang luân chuyển, con ngươi của hắn giống như hóa thành lỗ đen, quanh thân càng hiện ra ra một tia u quang, lập tức để thời không phương thiên địa này vặn vẹo.

Ông.

Thiên hôn địa ám, pháp tắc tiêu tan, chuyện cực kỳ đáng sợ xảy ra.

Ầm ầm.

Hư không sụp đổ, gợn sóng điểm điểm, phương thiên địa này hoàn toàn bị hắc ám bao phủ, một ấn ký hắc liên khắc sâu phía trên mi tâm Diệp Hiên, giờ phút này đang lấp lóe hắc quang quỷ dị, một cỗ ba động cực kỳ khủng bố nở rộ quanh thân Diệp Hiên.

Phanh phanh phanh.

Long trời lở đất, thiên địa băng diệt, chỉ thấy thiên địa tám phương dùng Diệp Hiên làm trung tâm đều tiêu tan, theo từng dải lụa màu đen bắn ra từ cơ thể trong Diệp Hiên, vạn vật thế gian giống như đều bị tiêu diệt trong cỗ khí tức quỷ dị khó lường này của hắn.

- A!

Trong miệng Chúc Dung truyền đến tiếng thét đầy hoảng sợ, chỉ vì từng dải lụa màu đen quấn quanh trên người hắn, cho siết chặt nhục thân hắn tràn ra từng đường máu, giống như bản thân muốn bị dải lụa màu đen cắt giết tại chỗ, mà Diệp Hiên phía trước hắn càng mờ đi, giống như hóa thành một lỗ đen đáng sợ, đang hiện ra một cỗ hấp lực cực kỳ khủng bố.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Chúc Dung sợ hãi thét lên, chỉ vì nội tâm của hắn sinh ra một loại cảm giác đầy khủng bố, giống như chuyện giờ phút này Diệp Hiên đang làm sẽ để cho hắn chịu một trận đại kiếp trước nay chưa từng có.

- Kiếp Tiên Phệ!

Bỗng nhiên, Diệp Hiên gầm nhẹ, hắn hóa thành một vầng sáng màu đen, vầng sáng màu đen đang chuyển động rất nhanh, hiện ra một loại hấp lực không cách nào tưởng tượng, nháy mắt lôi kéo Chúc Dung tới gần.

Bình Luận (0)
Comment