Vong Xuyên hà từ đông sang tây cuồn cuộn không dứt, vô số vong hồn giãy dụa trong Vong Xuyên hà, bọn họ muốn rời khỏi sông dài đầy tử vong này, bọn họ càng muốn nhảy ra từ trong mặt sông, nhưng dưới con sóng đục ngầu kia đánh vào, những vong hồn đang kêu thảm thiết kia đều bị đánh vào trong sông, căn bản không tránh được vận mệnh tử vong của bọn họ.
Vong hồn khắp chư thiên đang khóc, thiên địa bi ca đang tấu lên, nước sông Vong Xuyên đục ngầu có năng lực rửa sạch linh hồn, rút đi tất cả khí tức không thuộc về U Minh địa phủ, triệt để hóa thành vong hồn tinh khiết, từ đó bước lên cầu Nại Hà, triệt để tiến vào trong Địa Phủ.
Thiên địa mờ mịt, âm khí lượn lờ, vô tận nước sông Vong Xuyên mênh mông không dứt, hư không hiện ra từng chút gợn sóng, một bóng dáng hư ảo đang ngưng tụ trong hư không.
Ông!
Hư không gợn sóng, quang ảnh hiện ra, Diệp Hiên một thân tăng bào màu trắng bạc, phía sau hiện ra một vầng phật quang, khi hắn dùng loại tư thái này xuất hiện, âm phong trong tám phương hư không chợt đình chỉ, âm khí vô tận lại bị phật quang nở rộ quanh người hắn xua tan.
Lạnh nhạt không gợn sóng, nhìn tám hướng xung quanh, Diệp Hiên nhìn cảnh tượng ảm đạm âm trầm của Địa Phủ, trên mặt cũng không có bất kỳ dao động gì, ngay cả vong hồn trong Vong Xuyên hà đang cầu cứu hắn, cũng căn bản không làm cho hắn có chút cảm giác.
- U Minh địa phủ, người lạ tránh lui.
Bỗng nhiên.
Một tiếng nói âm trầm vang lên, chỉ thấy trong hư không xuất hiện hơn một ngàn sương mù màu đen, sau đó hóa thành ngàn âm binh, một người cầm đầu có giáp đen bao bọc toàn thân, làm cho người ta nhìn không rõ khuôn mặt, tiếng nói vừa vang lên cũng là phát ra từ trong miệng người này.
- Không biết các hạ là vị Phật Tổ nào của Linh Sơn?
Một gã âm tướng quỷ khí lượn lờ, tay hắn cầm Dạ Xoa nhìn về phía Diệp Hiên, quanh thân vờn quanh âm quang quỷ khí, trong miệng phát ra lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi Diệp Hiên.
- Ta chính là Thanh Minh Phật Tổ, chủ nhân Linh Sơn, muốn một lần vào Địa Phủ, các ngươi lui đi.
Diệp Hiên đạm mạc mở miệng, phật quang nở rộ quanh thân.
- Phong Đô Đại Đế có chỉ, tam giới náo động, thiên địa hạo kiếp, Địa Phủ đã phong bế, không cho phép thần tiên yêu ma tiến vào Địa Phủ, mời Phật Tổ rời đi, chớ làm khó chúng ta.
Âm Tướng trầm giọng nói.
- A Di Đà Phật.
- Tây Phương giáo ta thương hại chúng sinh khó khăn, lần này bản tọa tiến vào Địa Phủ, chính là siêu độ vãng sinh cho hàng vạn vong hồn chết oan, chỉ là một Phong Đô Đại Đế thì có thể ngăn cản?
- Địa Phủ các ngươi vẫn không để Tây Phương giáo ta vào mắt?
Diệp Hiên từ bi lên tiếng, cũng không thèm nhìn Âm Tướng một chút, trực tiếp đi tới Quỷ Môn quan, hiển nhiên muốn tiến vào Địa Phủ, nhất định phải dọc theo Vong Xuyên hà tiến vào Quỷ Môn quan, như thế mới xem như tiến vào.
Thấy Diệp Hiên không để ý pháp lệnh của Địa Phủ, khí tức Âm Tướng nổi loạn, sau đó âm trầm lên tiếng nói:
- Phật Tổ, không bằng ngươi đứng đây đợi một chứt, chúng ta đi thông báo một tiếng, lúc đó ngươi có thể tiến vào Địa Phủ.
Đáng tiếc, lần này Diệp Hiên đến đây là muốn vào U Minh Huyết Hải, không có thời gian để nghe một Âm Tướng ồn ào, cái gọi là pháp lệnh Địa Phủ càng không được hắn để vào mắt.
Nói thẳng một câu, chỉ cần Thánh nhân không ra, Diệp Hiên vô địch, dù Địa Phủ này thần bí đến cực điểm, ẩn giấu nhiều nhân vật khủng bố, nhưng hắn vẫn không thèm để ý.
Trừ phi Địa Phủ có thể xuất hiện một vị Thánh nhân, nếu không Diệp Hiên sẽ không để Địa Phủ vào mắt, về cái gọi là pháp lệnh của Phong Đô Đại Đế, đối với Diệp Hiên chỉ là một chuyện cười.
Dạo bước tiến lên, phật quang nở rộ, Diệp Hiên hành sự trực tiếp khiến Âm Tướng biến sắc, tay hắn cầm Dạ Xoa ầm vang ngăn đường của Diệp Hiên, âm binh sau lưng tiến lên trước một bước.
- Phật Tổ, Địa Phủ ta cùng Linh Sơn luôn giữ hòa bình, chẳng lẽ ngươi muốn gây nên phân tranh giữa hai đại đạo thống?
Âm Tướng mở miệng gầm nhẹ, hắn cũng hiểu rõ không thể cản Diệp Hiên, nên lên tiếng uy hiếp.
- Mệnh như sâu kiến, đáng buồn đáng tiếc.
Diệp Hiên lên tiếng nói nhỏ, không thấy hắn có động tác gì, hắn vẫn chậm bước tiến lên, chỉ là sự tình cực kỳ đáng sợ cũng theo đó phát sinh.
- A.
Đùng.
Hư không tiêu tan, vạn vật không còn tăm hơi, chỉ thấy Âm Tướng lên tiếng rú thảm, ầm vang tán loạn thành tro bụi, quỷ dị biến mất trong hư không, hơn ngàn âm binh kia cũng hóa thành từng sợi khói đen tiêu tán, như chưa hề xuất hiện trước mặt Diệp Hiên.
Nhất niệm vong hồn diệt, một lời động trời đất, Diệp Hiên thân là Bán Thánh, muốn giết những sâu kiến này chỉ cần một cái ý niệm, không chút gì cố kỵ.
Ý nghĩ Diệp Hiên đơn giản, thân phận hắn bây giờ chính là chủ nhân Linh Sơn, vì phá rối phong vân tam giới, người Địa Phủ muốn giết là giết, nếu Địa Phủ xảy ra tranh chấp với Linh Sơn, thật đúng ý hắn muốn.
Diệp Hiên dạo bước trong hư không, dọc theo Vong Xuyên hà hướng sâu vào Địa Phủ, đoạn đường này, không biết bao nhiêu âm binh quỷ tướng xuất hiện, không ngoại lệ đều muốn ngăn cản hắn.
Mà cách Diệp Hiên làm cũng cực kỳ thô bạo, không đợi những sâu kiến này có cơ hội mở miệng, diệt sát hết tất cả những âm binh quỷ tướng ở trong hư không.
Thiên địa hạo kiếp, Địa Phủ đại hưng, Diệp Hiên dạo bước tiến lên, hai mắt hắn híp lại, bởi vì hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, Địa Phủ này rộng lớn vô biên, khí tức vong hồn trong đó vô cùng vô tận, hiển nhiên sinh linh chết đi trong trận thiên địa hạo kiếp đã tiến vào Địa Phủ, mặc dù Địa Phủ chu toàn dàn xếp được náo động cực lớn, nhưng cũng vô hình tăng thêm thế lực cực lớn cho Địa Phủ.