Âm binh tránh lui, vong hồn kêu rên, cuối cùng Diệp Hiên cũng đi đến Vong Xuyên hà, chỉ là Diệp Hiên cũng không nhìn thấy Quỷ Môn quan, mà cảnh tượng phía trước hiện ra hoàn toàn hư ảo, một tửu lâu tàn tạ giống như hải thị thận lâu, phát ra ánh sáng mờ nhạt đục ngầu.
Đèn giấy trắng bệch, ảm đạm không rõ, không ngừng chập chờn trong gió, tửu lâu này có vẻ tàn tạ, bức tường đen nhánh mang theo vài vệt đỏ sậm, bên trong gió âm ù ù, một cái cửa gỗ màu bạc viền đen rung động, càng khiến vẻ ngoài tửu lâu này tăng thêm cảm giác khủng bố.
Biển gỗ huyết hồng, Hoàng Tuyền tửu lâu.
Nhìn qua một màn phía trước, hai mắt Diệp Hiên đạm mạc, chậm bước đi đến trước cửa tửu lâu quỷ dị, cũng vào thời khắc này, bên tai hắn truyền đến rất nhiều tiếng âm hồn rú thảm, càng có gió âm cực kỳ khủng bố ù ù thổi tới.
Nếu người khác có lẽ sẽ cảm thấy khủng bố, nhưng đối với Diệp Hiên, tửu lâu này chỉ là cảnh tượng giả thần giả quỷ.
Quỷ hỏa um tùm, như ẩn như hiện, mấy đạo quỷ hỏa bỗng nhiên hiển hóa, khí tức hắn âm lãnh nở rộ trong hư không, xuất hiện thêm nhiều tiếng quỷ khóc đâm vào màng nhĩ người nghe.
- Hoàng tuyền tửu lâu, người sống dừng bước.
Két.
Cửa gỗ màu đen chậm rãi được đẩy ra, một vị lão ẩu còng lưng tập tễnh đi ra, khuôn mặt nàng tái nhợt phủ dưới những sợi tóc, khiến Diệp Hiên nhìn không rõ dáng dấp người này ra sao.
- Kiệt kiệt kiệt.
Nụ cười âm trầm quỷ quyệt, bỗng nhiên ngẩng đầu, sợi tóc trắng của lão ẩu phiêu lãng theo gió, khuôn mặt nàng cuối cùng hiện ra trước mắt Diệp Hiên.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn, như giòi bọ dày đặc, hốc mắt nàng đen nháy, mà toàn bộ khuôn mặt trắng bệch, nếu là phàm nhân tu sĩ nhìn thấy tướng mạo này, chỉ sợ sớm đã sợ đến run rẩy linh hồn.
Nhìn tướng mạo lão ẩu kinh khủng, Diệp Hiên đạm mạc không gợn sóng nói:
- Không cần giả thần giả quỷ trước mặt ta, nếu không kết quả của ngươi sẽ thê thảm vô cùng.
Theo lời Diệp Hiên vừa dứt, khuôn mặt lão ẩu trì trệ, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, phải biết nàng chính là chủ nhân Hoàng Tuyền tửu lâu, chưởng quản con đường thông hướng Quỷ Môn quan, bất luận là thần tiên yêu ma phương nào vào nơi đây đều phải cung kính với nàng, bởi vì nàng chính là một Chuẩn Thánh, Quỷ Thánh mà ngay cả Ngũ Phương Quỷ Đế cũng phải tôn kính.
Mà tên nàng là Hoàng Tuyền bà bà, mặc dù không có uy danh, nhưng lại là người cực kỳ đáng sợ ở Địa Phủ, dù Chuẩn Thánh đối mặt cũng cực kỳ khó chơi.
Nhưng tên Phật Tổ trước mắt vậy mà không đếm xỉa đến nàng, như mình không đáng giá nhắc tới trong mắt đối phương, điều này cũng khiến đáy lòng nàng nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ người này có lai lịch gì hay sao?
- Tây Phương giáo mặc dù được Tây Phương Nhị Thánh khai sáng, nhưng Địa Phủ có quy củ của Địa Phủ, giờ phút này Quỷ Môn quan không cho phép ngoại nhân tiến vào, mời đạo hữu trở về đi.
Hoàng Tuyền bà bà gằn giọng nói.
Đáng tiếc, đối với lời nói của Hoàng Tuyền bà bà, Diệp Hiên như không nghe thấy, mà chậm bước đi tới tửu lâu Hoàng Tuyền, điều này cũng khiến cho khuôn mặt Hoàng Tuyền bà bà vặn vẹo, một vòng hung quang hiện ra trong mắt nàng.
- To gan! Đây là U Minh Địa Phủ, không phải tây phương Linh Sơn của ngươi, ngươi đang tìm cái chết.
Giờ phút này, tình thế Địa Phủ khẩn trương, đột nhiên một tôn Phật Tổ đi vào đã khiến Hoàng Tuyền bà bà cảm thấy nghi hoặc, thái độ nàng càng cẩn thận đến cực điểm, có thể giờ phút này, Diệp Hiên ỷ mạnh mà xông vào, thân là chủ nhân của tửu lâu Hoàng Tuyền, nàng há có thể để Diệp Hiên tiến vào, nếu như thế, nàng làm sao ăn nói với Mạnh Bà?
Quỷ khí âm trầm, hư không bạo hưởng, một cặp quỷ trảo hiển hóa hư không, Hoàng Tuyền bà bà xuất thủ, trực tiếp vồ xuống Diệp Hiên, càng có pháp tắc âm quang oanh minh nổ vang.
- Bà bà dừng tay.
Bỗng nhiên.
Một tiếng hét lớn lo lắng vang lên, chỉ thấy một đạo quỷ hỏa từ trong Hoàng Tuyền tửu lâu lao đến, cũng khiến cho Hoàng Tuyền bà bà thu hồi công phạt, ánh mắt nhìn về phía người mới tới xẹt qua vẻ nghi hoặc.
- Bạch Vô Thường, ngươi tới làm cái gì?
Hoàng Tuyền bà bà âm trầm lên tiếng, chỉ là nàng không nhìn thấy một sợi sát cơ vừa tiêu tán trong mắt Diệp Hiên, hiển nhiên nàng không biết mình vừa mới trải qua một khắc sinh tử, nếu không phải có người ngăn nàng xuất thủ, nàng tất sẽ chết trong tay Diệp Hiên.
- Bà bà, Phong Đô Đại Đế có chỉ, mời Thanh Minh Phật Tổ tiến về Phong Đô điện, mời bà bà để cho hắn đi.
Người tới một thân mặc bào trắng, khuôn mặt hắn trắng bệch, nhìn bộ dáng hắn chính là Bạch Vô Thường trong địa phủ, tu vi cũng chỉ là ở Thái Ất Huyền Tiên, giờ phút này chắp tay cười lấy lòng Hoàng Tuyền bà bà.
- Phong Đô?
- Hừ.
Hoàng Tuyền bà bà lạnh giọng một tiếng, không thèm để ý Phong Đô Đại Đế ở trong lòng, mà Phong Đô Đại Đế dù sao cũng là người chưởng quản Ngũ Phương quỷ vực trên danh nghĩa, nễ mặt mũi, nàng vẫn để cho qua.
Lại là một Ngọc Đế.
Nhìn cuộc đối thoại giữa hai người, Diệp Hiên lạnh lùng cười một tiếng, Phong Đô Đại Đế này giống với Ngọc Đế năm đó, cùng là chúa tể một giới, nhưng lại có quá nhiều người không để Phong Đô vào mắt, chỉ là một con rối.
- Hừ, hôm nay tha cho ngươi một mạng.
Hoàng Tuyền bà bà quay đầu nhìn về phía Diệp Hiên, ánh mắt liếc xéo, sau đó hất ống tay áo muốn trở vào trong Hoàng Tuyền tửu lâu.
- Bản tọa để ngươi đi rồi sao?
Bỗng nhiên, không đợi Hoàng Tuyền bà bà bước đi được ba bước, giọng Diệp Hiên bình tĩnh lặng yên vang lên, điều này cũng làm cho khí tức Hoàng Tuyền bà bà cứng lại, cứng ngắc xoay người, ánh mắt ra vẻ dữ tợn nhìn về phía Diệp Hiên.