- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Hoàng Tuyền bà bà gằn giọng hỏi, âm quang đáng sợ lượn lờ thân nàng, Chuẩn Thánh chi uy chầm chậm nở rộ, cả tòa Hoàng Tuyền tửu lâu tiêu tan.
Hoàng Tuyền bà bà là ai?
Nàng là một vị Chuẩn Thánh, một vị Chuẩn Thánh cực kỳ cổ lão, sống từ thời đại hồng hoang đến nay, mặc dù không thể so với Minh Hà Lão Tổ, nhưng so với Chuẩn Thánh phổ thông thì tuyệt đối cường đại hơn nhiều.
Khắp toàn bộ Địa Phủ, người có thể khiến Hoàng Tuyền bà bà kính sợ chỉ có vài người, nếu nàng muốn trở thành chúa tể một phương trong địa phủ, tuyệt đối có hàng vạn vong hồn tìm tới nguyện dưới trướng nàng.
Mà nàng sống từ vô tận năm tháng đến nay, một mực trông coi Hoàng Tuyền tửu lâu, tuân theo lệnh của Mạnh Bà, mà Mạnh Bà càng là ân sư của nàng, cho nên nàng mới cam nguyện ủy khuất trông coi Hoàng Tuyền tửu lâu, con đường tiến vào Địa Phủ.
Người hiểu rõ Hoàng Tuyền bà bà đều biết, tính tình của nàng cực kỳ táo bạo, một lời không hợp sẽ đại khai sát giới, cho dù Ngũ Phương Quỷ Đế nhìn thấy người này, cũng tỏ vẻ tôn kính xưng lên một tiếng 'Bà bà'.
Nhưng hôm nay Diệp Hiên vậy mà nói năng lỗ mãng, trực tiếp kích động hung tính của Hoàng Tuyền bà bà, bởi vì trong Địa Phủ này vẫn chưa có ai dám đối nàng như vậy.
- Lão phụ nhà ngươi, dám nhục Phật môn ta, nếu không trừng phạt ngươi một chút, chẳng phải để ngươi nghĩ Tây Phương giáo ta dễ bắt nạt hay sao?
Diệp Hiên lạnh lùng mở miệng, nào còn có nửa điểm bộ dáng tăng nhân Phật môn?
Bởi cái gọi là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, Diệp Hiên nháo sự cũng không chê chuyện lớn, dù sao hắn nắm lấy cờ hiệu Tây Phương giáo, sau lưng càng có Tây Phương Nhị Thánh, nếu Địa Phủ tranh đấu cùng Phật môn tây phương, chẳng phải là chuyện cực tốt.
Mà hắn mới vào Địa Phủ, cũng cần lập uy một phen, việc này có thể khiến các nhân vật khắp nơi trong Địa Phủ trở nên kiêng kị hắn, như thế có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, cũng có thể nói là kế sách một hòn đá ném hai chim.
- Ngươi đang tìm cái chết.
Đùng —— đùng —— đùng.
Hoàng Tuyền bà bà hung hăng thành tính, nàng cũng mặc kệ cái gọi là Phật môn phương tây, càng không quản Diệp Hiên là người nào, nếu hôm nay không giáo huấn Diệp Hiên, nàng như thế nào đứng ở Địa phủ?
- Con lừa trọc chết Triệt, chết đi cho bà bà.
Hoàng Tuyền bà bà nổi giận lên tiếng, giống như cú vọ kêu to, âm quang cuồn cuộn xông lên trời, ngàn vạn dặm trời đất cuồng bạo chấn động, hắn thân là quỷ thánh Địa Phủ, quả nhiên không tầm thường, khi xuất thủ quả thực có uy năng kinh thiên động địa.
Ầm ầm.
U Minh quỷ trảo, hư không sụp đổ, Hoàng Tuyền bà bà tàn bạo hung ác đập tới Diệp Hiên, ngón tay khô gầy mang theo móng vuốt trắng bệch tỏa ra âm quang pháp tắc băng diệt hư không, một trảo của nàng gắt gao hạ xuống bao phủ Diệp Hiên.
- Bà bà không thể, hắn là chủ nhân của Linh Sơn, tuyệt không thể giết....
Bạch Vô Thường kinh dị thét lên, lo lắng nhắc nhở Hoàng Tuyền bà bà, bởi vì đã có âm binh thông báo cho Phong Đô Đại Đế, nói có Thanh Minh Phật Tổ của Linh Sơn phương tây giá lâm Địa Phủ, vì ngăn cản đường đi của hắn, không biết đã chết bao nhiêu âm binh quỷ tướng.
Nhưng nếu Hoàng Tuyền bà bà dưới cơn nóng giận giết Thanh Minh Phật Tổ, Phong Đô Đại Đế ăn nói thế nào với Tây Phương giáo, nếu trêu đến Tây Phương Nhị Thánh, Địa Phủ tuyệt đối không đảm đương nổi nộ hoả của hai người bọn hắn.
- Cái gì chủ nhân Linh Sơn, dám nói năng lỗ mãng với bà bà ta, hôm nay hắn nhất định phải hồn phi phách tán mà chết.
Hoàng Tuyền bà bà dữ tợn gào thét, U Minh quỷ trảo đã rủ xuống tới đỉnh đầu Diệp Hiên, như chỉ sau một khắc sẽ vồ nát đầu lâu của Diệp Hiên trong tay.
- Xong, xong, chuyện lớn rồi.
Bạch Vô Thường kinh dị thét to, hai mắt nhắm chặt không đành lòng nhìn thảm trạng của Diệp Hiên, bởi vì hắn hiểu rõ Hoàng Tuyền bà bà đáng sợ đến cỡ nào, cho dù Thanh Minh Phật Tổ cũng là Chuẩn Thánh, một kích này có thể không lấy đi tính mệnh của đối phương, nhưng cũng sẽ khiến hắn gặp trọng thương không cách nào tưởng tượng.
Đùng.
Một tiếng dị hưởng lặng yên hiện ra, giống như một giọt nước chìm vào biển cả, sau đó không còn âm thanh nào truyền đến.
Tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Trọn vẹn mười mấy hơi thở trôi qua, Bạch Vô Thường không còn nghe được âm thanh nào khác, hắn mờ mịt mở hai mắt, nhưng khi hắn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cả người đều ngốc trệ, hai hàm răng càng không tự chủ run rẩy.
Hắn nhìn thấy cái gì?
Hoàng Tuyền bà bà vẫn duỗi ra quỷ trảo chụp vào Diệp Hiên, chỉ là thân thể của nàng cứng ngắc trong hư không, chỉ một ngón tay ngăn trên quỷ trảo của nàng, khiến nàng không cách nào tiến lên.
Răng rắc.
Một tiếng dị hưởng, mặt mũi Bạch Vô Thường tràn đầy vẻ hoảng sợ, quỷ trảo của Hoàng Tuyền bà bà vỡ nát từng khúc, một tiếng thét to kinh dị truyền ra từ trong miệng Hoàng Tuyền bà bà.
Trái lại Diệp Hiên, thân hình hắn nguy nga bất động, khuôn mặt không vui không buồn, điểm một chỉ lên quỷ trảo của Hoàng Tuyền bà bà, càng có một chút phật quang sinh sôi trên đầu ngón tay hắn.
- Tiểu quỷ, dám càn rỡ trước mặt bản tọa, hôm nay đánh ngươi hình thần đều diệt mà chết, như thế mới có thể hiển lộ rõ ràng uy của Phật môn ta.
Diệp Hiên lạnh lùng nói, hai ngón tay hắn chắp vào nhau, ầm vang điểm tới phía trước, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt bạo liệt dị thường chói tai, quỷ trảo của Hoàng Tuyền bà bà ầm vang hóa thành một luồng khói đen.
Cái này còn chưa xong, một chỉ này của Diệp Hiên quá mức khủng bố, hắn là vị Bán Thánh duy nhất giữa trời đất, Hoàng Tuyền bà bà há có thể ngăn cản?