Ầm.
Phật quang nổ vang, pháp tắc vỡ nát, dư uy của Diệp Hiên không giảm, một chỉ này ầm vang khiến cánh tay Hoàng Tuyền bà bà nổ nát vụn, càng đánh xuyên qua bộ ngực của nàng, trong miệng người này phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người đập vào Hoàng Tuyền tửu lâu.
Ầm ầm.
Hoàng tuyền tửu lâu ầm vang sụp đổ, phong vân biến ảo, phía sau Hoàng tuyền tửu lâu hiện ra một tòa tường thành thông thiên vĩ địa, một khối bảng màu đen treo phía trên tường thành, tấm biển có ghi ba chữ lớn đẫm máu.
Quỷ Môn quan.
- Làm sao có thể?
Bỗng nhiên, Bạch Vô Thường thét to, bởi vì hắn quả thực không thể tin được cảnh tượng mình nhìn thấy, Hoàng Tuyền bà bà người hắn dị thường kính sợ, ngay cả một chiêu đều không thể gánh được, trực tiếp bị một kích của Diệp Hiên đánh thành trọng thương, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn nhất định sẽ nghĩ rằng đây là chuyền nằm mơ giữa ban ngày.
Đạp —— đạp —— đạp.
Diệp Hiên chậm bước tiến lên, một vòng phật quang dâng lên sau lưng hắn, chỉ là theo mỗi một bước Diệp Hiên bước ra, hàng vạn dặm trời đất đều chấn động theo cước bộ của hắn, cũng gây nên sự chú ý của nhân vật khắp nơi trong Địa Phủ.
- Tiểu quỷ, dám xuất thủ với bản tọa, hôm nay đánh ngươi hồn phi phách tán mà chết, như thế mới có thể hiển lộ rõ ràng uy nghiêm Phật ta môn.
- A Di Đà Phật.
Chưởng Trung Phật Quốc, Vạn Pháp Phật Tượng, Diệp Hiên chắp tay trước ngực tụng phật hiệu từ bi, một chưởng của hắn ầm vang nhô ra đánh tới Hoàng Tuyền bà bà đang nằm rạp trên mặt đất, trời đất xung quanh bỗng nhiên biến ảo, hư ảnh vạn tôn Phật Đà xuất hiện, phật quang óng ánh đầy trời đầy đất, trực tiếp ập xuống Hoàng Tuyền bà bà.
- Phật Tổ dừng tay, xin tha cho nàng một mạng.
Một màn như thế, nháy mắt khiến Bạch Vô Thường tỉnh dậy, hắn run rẩy quỳ rạp trên đất, không ngừng dập đầu trước Diệp Hiên, chỉ vì Hoàng Tuyền bà bà không thể chết, nếu nàng thật bị Diệp Hiên giết chết, sẽ gây nên náo động cực lớn, mà hắn thân là người trong cuộc, tất không có kết quả tốt.
Đáng tiếc, Diệp Hiên là người phương nào?
Hắn nào chỉ bởi vì một Bạch Vô Thường khẩn cầu mà bỏ qua cho Hoàng Tuyền bà bà?
Ầm ầm.
Hư ảnh vạn tôn Phật Đà tụng kinh trong hư không, phật chưởng kim quang che trời che đất, mang theo khí tức trấn diệt vạn vật vẫn như cũ ập xuống Hoàng Tuyền bà bà, hiển nhiên sau một khắc sẽ triệt để trấn diệt nàng giữa trời đất.
- Sư tôn, cứu ta.
Trước thời khắc tử vong, Hoàng Tuyền bà bà triệt để hoảng, nàng thê lương cầu cứu tới Địa Phủ, như biết rằng sâu trong kia có một người cực kỳ khủng bố có thể cứu tính mệnh của nàng.
- Đạo hữu pháp lực vô biên, tiểu đồ cả gan mạo phạm, ta ở đây thay nàng nhận lỗi với đạo hữu.
Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn già nua truyền đến, bỗng nhiên một, gianh hà đục ngầu xất hiện từ trong hư không, trong nháy mắt bao trùm lấy Hoàng Tuyền bà bà, cũng vào thời khắc này, phật chưởng kim quang rơi xuống, thiên băng địa liệt vang động khiến người chưng kiến hoa mắt.
Ầm ầm.
Thiên hôn địa ám, âm quang bắn ra, mảnh vỡ phật quang khuấy động tám hướng, cho dù Diệp Hiên thân là Bán Thánh, bộ pháp dưới chân cũng lui lại một bước, lông mày hơi nhíu lại.
- Tu vi rất mạnh.
Diệp Hiên chấn kinh lên tiếng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, bởi vì chỉ có chính hắn mới biết rốt cuộc mình mạnh cỡ nào.
Nói một cách khác, hắn vượt qua Thiên Đạo nhất kiếp đã có thể trấn áp hai đại Yêu đế, mà hắn giờ khắc này vượt qua Thiên Đạo nhị kiếp trở thành Bán Thánh, muốn trấn áp hai đại Yêu đế bất quá chỉ mười hơi thở, cũng có thể xưng không có địch thủ dưới Thánh nhân.
Người này hôm nay có thể bảo vệ Hoàng Tuyền bà bà, tu vi của đối phương vậy mà siêu việt cấp độ Chuẩn Thánh, càng có thể khiến hắn lùi lại một bước, quả thực khiến Diệp Hiên dị thường chấn kinh.
- Ừm?
Bỗng nhiên, sắc mặt Diệp Hiên khẽ giật, chỉ vì Tổ Vu Lệnh trong ngực hắn phát sinh biến hóa, một cỗ cảm giác nóng rực nở rộ trên Tổ Vu Lệnh, một cỗ tin tức tối nghĩa không rõ truyền vào trong đầu Diệp Hiên.
- Vậy mà là nàng?
- Cái này sao có thể?
Diệp Hiên kinh hãi ngạc nhiên nói nhỏ, quả thực không thể tin được sự tình mà mình cảm ứng được, hai mắt thâm thúy nhìn sâu trong Địa Phủ, một cặp pháp nhãn chiếu phá hư không vô tận, trực quan cho hắn biết là người thần bí trong kia đã xuất thủ.
Một cây cầu, một người.
Cầu là cầu Nại Hà, người là một vị lão ẩu, trong tay lão ẩu này bưng một cái bát tàn tạ, sợi tóc trắng toát che đậy hai má của nàng, đôi mắt đục ngầu cũng nhìn tới Diệp Hiên.
- Mạnh Bà?
Hai người cách nhau vô tận hư không nhưng đối mặt cùng một chỗ, Diệp Hiên thì thầm lên tiếng, chỉ là ánh mắt của hắn cực kỳ cổ quái, như nhìn thấy một chuyện khó mà tin nổi.
- Đạo hữu pháp lực vô biên, có thể xưng là người mạnh nhất dưới Thánh nhân, mong rằng đạo hữu có thể cho ta một chút tình mọn, bỏ qua cho đồ nhi vô tri của ta.
Trên Nại Hà Kiều, Mạnh Bà cúi người hành lễ, hạ thấp tư thái của mình.
Xoạt.
Nhất thời kích động ngàn cơn sóng, khi lời Mạnh Bà vang lên trong Địa phủ, không biết bao nhiêu nhân vật khủng bố hít một hơi khí lạnh, chỉ vì ngôn ngữ Mạnh Bà quá mức doạ người, mà sự đánh giá của nàng quả thực khiến người ta không thể tin được.
Đệ nhất nhân phía dưới Thánh nhân?
Nói đùa hay gì?
Trò đùa này quả thực có chút quá lớn.
Bàn Cổ khai thiên, Hồng Quân truyền đạo, sáu đại Thánh nhân xuất thế, mà dưới Thánh nhân không biết có bao nhiêu Chuẩn Thánh, không người nào dám xưng là mạnh nhất dưới Thánh nhân, quả thực cuồng vọng đến vô biên.
Nếu câu này từ trong miệng Diệp Hiên nói ra, các nhân vật khủng bố khắp nơi trong Địa Phủ sẽ xem như trò cười, chỉ cho rằng Diệp Hiên quá mức cuồng vọng.