- Không, ta không muốn đầu thai chuyển thế, ta không muốn.
Vong hồn kêu khóc, gió âm gào thét, bên trên con đường thông hướng Quỷ Môn quan, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm vong hồn cầu khẩn thút thít, càng làm cho phương thiên địa này nổi lên trận trận gió âm.
Diệp Hiên dạo bước tiến lên, Bạch Vô Thường dẫn đường cho hắn, những hình ảnh trước mắt, ánh mắt hắn Diệp Hiên không có chút nào biến hóa, bởi vì hắn biết đây chính là số mệnh của con người sau khi chết.
Đoạn đường này đi tới quá mức ầm ĩ, Bạch Vô Thường lúc nào cũng quan sát biến hóa trên khuôn mặt Diệp Hiên, khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên không bị những vong hồn ầm ĩ gây khó chịu, hắn âm thầm thở dài một hơi, rất sợ những vong hồn này trêu Phật Tổ nổi giận, lại liên lụy đến mình.
- Phật Tổ chớ trách, những vong hồn này đều như thế, đến chỗ này đều sẽ kêu oan, nếu như Phật Tổ cảm thấy bọn hắn ầm ĩ, tiểu nhân có thể một gậy diệt sát, ta nghĩ Phong Đô Đại Đế đại nhân biết được việc này, tất cũng sẽ đồng ý cách làm của ta.
Bạch Vô Thường kính cẩn lên tiếng, lời hắn nói càng có ý lấy lòng.
- Không sao.
Diệp Hiên mặc dù thị sát, nhưng còn không có nhàm chán đến mức so đo với những vong hồn đã chết đi này, bởi vì Diệp Hiên hoàn toàn hiểu rõ một đạo lý, vạn vật sinh linh đều có một lần chết, tử vong cũng không phải là điểm cuối cùng, linh hồn của bọn hắn cũng sẽ bị Địa Phủ thẩm phán, mới có thể đầu thai lần nữa chuyển thế hóa thành sinh linh vạn vật. Đây là vận chuyển của trời đất từ tuyên cổ, vạn cổ đến nay chưa từng cải biến.
- Không, ta không muốn tiến vào Địa Phủ, các ngươi thả ta ra.
Bỗng nhiên.
Một tiếng nói nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi vang lên, khiến cho khuôn mặt Diệp Hiên khẽ giật, bộ pháp đang tiến lên bỗng nhiên dừng lại, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Quen thuộc, quá quen thuộc, giọng nữ này tràn ngập bi thương, khiến trong đầu Diệp Hiên hiện ra dung mạo một thiếu nữ.
- Làm sao có thể?
Diệp Hiên lạnh giọng nói nhỏ, ánh mắt hắn bùng lên, bước ra một bước, xuất hiện trước người thiếu nữ, ánh mắt của hắn như ngưng đọng, nhìn thiếu nữ.
Xiềng xích màu đen quấn quanh trên người thiếu nữ, mặt mũi thiếu nữ này rất thanh tú, toàn thân nở rộ bạch quang yếu ớt, thân hình có vẻ hư ảo, như đang từ từ tiêu tán.
- Diệp Yêu Nguyệt?
Khi thấy rõ dung nhan thiếu nữ, Diệp Hiên rung động lên tiếng, hai mắt bỗng nhiên ngưng trệ, hắn không nghĩ đến, mà nhìn thấy nghĩa muội của hắn ở đây vậy.
Diệp Yêu Nguyệt, nữ đồng Tiểu Trác Mã năm đó ở Tiểu Thạch thôn, năm đó gia gia của nàng chết, được Diệp Hiên mang về Thiên Đình, thu làm nghĩa muội.
Chỉ là Diệp Hiên làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Yêu Nguyệt vì sao không ở Thiên Đình, ngược lại chỉ còn linh hồn đang bị đầu trâu mặt ngựa tạm giam muốn đưa vào Quỷ Môn quan?
- Ngươi... Ngươi là ai... Ngươi... Làm sao ngươi biết tên của ta?
Diệp Yêu Nguyệt nhìn thấy một vị bạch y tăng nhân đột nhiên xuất hiện trước người, gọi rõ tên của nàng, điều này cũng khiến cho sắc mặt nàng khẽ giật, cực kỳ khẩn trương nhìn về phía Diệp Hiên.
- Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu chính là ta biết ngươi, ngươi là nghĩa muội của Diệp Hiên, vì sao mà hồn phách đi vào Địa Phủ?
Diệp Hiên dần dần bình phục tâm tình dao động, giọng nói hắn đầy trầm trọng.
- Ngươi là người phương nào, còn không mau mau tránh đường.
Bỗng nhiên, không đợi Diệp Yêu Nguyệt trả lời vấn đề của Diệp Hiên, một tên đầu trâu mặt ngựa trông coi tức giận hét lớn, chỉ là không dám lên trước động thủ với Diệp Hiên, bởi vì qua xem xét Diệp Hiên chính là người trong phật môn, mà quanh thân đang toả ra phật quang yếu ớt, trước khi rõ lai lịch của đối phương, hai người tuyệt không dám tùy tiện hành sự.
- Làm càn, còn không mau mau tham kiến Thanh Minh Phật Tổ, đây chính là khách quý của Địa Phủ ta.
Bạch Vô Thường phóng đến, sắc mặt trở nên xanh xám, nếu đầu trâu mặt ngựa đắc tội Diệp Hiên, chẳng lẽ hắn phải tự mình giết hai người.
- Tham kiến Vô Thường đại nhân.
Bạch Vô Thường đến, khiến đầu trâu mặt ngựa sợ hãi, vội vàng làm lễ, sau đó cúi đầu hướng Diệp Hiên, trong mắt hiện ra vẻ kinh hoảng.
Trong địa phủ rất nhiều Hắc Bạch Vô Thường, thế nhưng phân ra đẳng cấp, Bạch Vô Thường trước mắt là người bên cạnh Phong Đô Đại Đế, có nhiều quyền lợi, muốn chơi chết hai người bọn họ, chỉ là chuyện nhỏ, đầu trâu mặt ngựa sao dám đắc tội?
- Đừng sợ, nói ta nghe vì sao hồn phách của ngươi này xuất hiện ở đây?
Hai mắt Diệp Hiên bình tĩnh nhìn vào nghĩa muội, giọng hắn có vẻ nhu hòa nói.
- Đại ca ta là Diệp Hiên... Ta lén ra khỏi Thiên Đình... Bị Đại La Kim Tiên Xiển giáo bắt... Hắn... Hắn bức ta nói ra Thiên Đình ở nơi nào... Ta... Ta liều chết không nói... Cho nên....
Diệp Yêu Nguyệt rung động lên tiếng.
Mặc dù Diệp Yêu Nguyệt chưa nói xong, nhưng sắc mặt Diệp Hiên lạnh lẽo, đại khái cũng đoán được chuyện gì, nghĩa muội của mình quá mức hoạt bát, lại lén đi ra khỏi Thiên Đình sau đó bị Đại La Kim Tiên Xiển giáo một mạch bắt được, ép hỏi vị trí cụ thể của ba mươi ba trọng Thiên Đình, Diệp Yêu Nguyệt liều chết không nói, thế nên bị đối phương chém giết.
- Phật Tổ minh giám, người này là nghĩa muội của hung ma Diệp Hiên, Xiển giáo đã truyền lời đến Địa Phủ, muốn Địa Phủ ta đưa nàng vào mười tám tầng Địa Ngục tiếp nhận cực hình, muốn hỏi cho ra ba mươi ba trọng Thiên Đình ẩn nấp ở nơi nào, cho nên....
Ngưu đầu rung động mở miệng, giải thích sự tình.
- Thả nàng.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, mà khi lời hắn vừa dứt, sắc mặt đầu trâu mặt ngựa đại biến, tưởng là mình nghe lầm.
- Phật Tổ, cái này... Cái này không thể... Nàng chính là nghĩa muội Diệp Hiên... Mà Thánh nhân có pháp chỉ phàm là người có liên quan tới Diệp Hiên....