Nam môn Phong Đô thành.
Cửa thành màu đen Thông Thiên quán địa, tường thành cao lớn như nối liền trời đất, khiến người ta không thể nhìn thấy phần cuối, bức hoạ ác quỷ dữ tợn, chiếu rọi quỷ khí âm trầm lên cả cửa thành, thỉnh thoảng có lượng lớn âm binh mượn đường, áp giải lượng lớn âm hồn vong linh tiến vào trong thành Phong Đô.
Có thể hôm nay Nam môn Phong Đô thành có chỗ khác biệt, vô tận âm binh quỷ tướng quỳ sát hai bên, mà những vong hồn kia bị áp giải càng nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
Minh xa của Địa Phủ ở trước cửa thành, hai đại quỷ tướng đầu trâu mặt ngựa bên cạnh sếp ở hai bên, Phán Quan nối liền không dứt, càng có hai vị Diêm La đi bên cạnh, trên người bọn hắn mặc quan bào Địa Phủ, khuôn mặt mỗi người đều trịnh trọng mà trang nghiêm, chỉ là ánh mắt không ngừng xẹt qua vẻ sợ hãi.
Rèm châu trong minh xa của Địa Phủ xốc lên, chỉ thấy một trung niên màu da tái nhợt, nhưng không mất uy nghiêm dạo bước ra minh xa, hai hàng lông mi người này nồng hậu dày đặc, đôi mắt sáng như tinh thần, người hắn mặc mãng bào màu đen, eo buộc kim mang, chân mang giày quỷ vân vô song, mặc dù quanh thân không hiện ra vẻ uy thế, nhưng những người bị hắn nhìn tới đều lộ vẻ kính sợ đến cực điểm.
Không sai.
Hắn chính là một trong Ngũ Phương Quỷ Đế - Phong Đô Đại Đế, trên danh nghĩa cũng là chưởng khống giả của Địa Phủ, trong toàn bộ U Minh Địa Phủ, bất luận Quỷ Tiên hoặc vong linh khi nghe danh hiệu người này, ai cũng kính sợ.
Phong Đô Đại Đế mặc dù chỉ là chưởng khống giả Địa Phủ trên danh nghĩa, nhưng không nên quên, hắn chính là một vị Chuẩn Thánh, tu vi cũng không phải kẻ yếu trong tam giới, hôm nay hắn vậy mà đi ra trước cửa Nam Phong Đô thành, mà tất cả người theo sau đều là các Diêm La Phán Quan, điều này cũng khiến cho vô tận âm binh âm tướng hãi nhiên không thôi, không biết Phong Đô Đại Đế đích thân tới nơi đây đến cùng nghênh đón người nào.
Chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm tư, khuôn mặt Phong Đô Đại Đế lạnh như băng, hiển lộ ra uy nghiêm vô thượng của quỷ đế Địa Phủ.
Bỗng nhiên.
Trên quan đạo thông đến Phong Đô thành truyền đến tiếng âm hồn rên rỉ, cũng gây nên sự chú ý của đông đảo âm binh quỷ tướng trước cửa thành, ánh mắt tất cả bọn hắn đều tập trung trên quan đạo.
Trùng trùng điệp điệp, vô số vong hồn, rất nhiều vong hồn bị âm binh quỷ tướng áp giải đến, Bạch Vô Thường mặc áo bào trắng rõ ràng dị thường, nhưng lại khiến đông đảo Quỷ Tiên cùng âm hồn kinh nghi bất định, mặc dù Bạch Vô Thường chính là hồng nhân bên người Phong Đô Đại Đế, nhưng sao lại để Phong Đô Đại Đế tự mình đón lấy, hiển nhiên không phải người này.
- Người sống?
Theo Bạch Vô Thường tiến vào cửa thành Phong Đô, Diệp Hiên cùng Diệp Yêu Nguyệt đi theo sau cũng chiếu vào tầm mắt của bọn họ, khi thấy Diệp Hiên, rất nhiều quỷ thần ở trong vang lên tiếng kinh hô.
Ngay lúc đó phát sinh sự tình khiến âm binh quỷ tướng kinh hãi.
Khuôn mặt Phong Đô Đại Đế lúc đầu lạnh như băng hàn tan mất, uy nghiêm trên gương mặt hắn vậy mà mất đi, hóa thành mỉm cười, không đợi Bạch Vô Thường dẫn Diệp Hiên đến tận nơi, Phong Đô Đại Đế đã sải bước tiến tới gần Diệp Hiên, lời nói trong miệng cũng lọt vào trong tai rất nhiều quỷ thần.
- Thanh Minh đạo hữu đại giá quang lâm, bản đế không tiếp đón từ xa, tiếp đón có phần không được chu đáo, đạo hữu chớ trách.
Phong Đô Đại Đế nói lời này đã đến trước người Diệp Hiên, hắn hạ thấp tư thái chắp tay thi lễ, cũng không thể hiện chút uy nghiêm Quỷ Đế, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên lộ vẻ nhiệt tình.
- Đạo hữu?
Phong Đô Đại Đế vừa dứt lời, cũng gây nên rất nhiều tiếng kinh hô của Quỷ Tiên âm binh, đến lúc này bọn hắn rốt cục cũng hiểu rõ Phong Đô Đại Đế nghênh tiếp chính là người nào.
Chuẩn Thánh, một vị Chuẩn Thánh chân chính, một vị Chuẩn Thánh đến từ Linh Sơn, chỉ sợ là một vị Chuẩn Thánh cực kỳ đáng sợ.
Trong tam giới này, người có thể khiến cho Phong Đô Đại Đế ra khỏi thành nghênh đón là cực kỳ hiếm thấy, một Chuẩn Thánh chút phổ thông đến đây, cũng chưa từng có loại đãi ngộ này, chỉ có hai đại Yêu đế Yêu tộc, như Minh Hà Lão Tổ, mới có thể khiến cho Phong Đô Đại Đế tự mình nghênh đón.
Chỉ là mọi người ở đây chưa từng nghe còn còn có người nào khác ở tây phương Linh Sơn có thể khiến cho Phong Đô Đại Đế hạ thấp tư thái trừ hai vị Thánh nhân cao cao tại thượng.
Kỳ thật, những Quỷ Tiên âm binh này không biết, Diệp Hiên mới vào Địa Phủ đã trao đổi một kích cùng Mạnh Bà, tức thì được Mạnh Bà ca tụng là người đệ nhất dưới Thánh nhân, Phong Đô Đại Đế há có thể không tự mình nghênh môn?
Mà nếu cẩn thận quan sát Phong Đô Đại Đế sẽ phát hiện, Phong Đô Đại Đế nở nụ cười rất khiêm tốn, mà hai mắt của hắn rõ ràng có vẻ kính sợ, đâu còn bộc lộ chút nào vẻ uy nghiêm của quỷ đế?
Bất kể Quỷ Đế cũng được, thần tiên cũng được, thậm chí phàm nhân, thế giới này chính là như thế, cường giả luôn luôn bị người ta kính sợ, dù Phong Đô Đại Đế thân là Chuẩn Thánh, hắn cũng hoàn toàn hiểu rõ, đối mặt với Diệp Hiên, hắn không muốn thù địch.
Bởi vì tận mắt hắn nhìn thấy Hoàng Tuyền bà bà bị Diệp Hiên đánh thành như thế nào, nếu không phải Mạnh Bà kịp thời xuất thủ, Hoàng Tuyền bà bà kia đã hồn phi phách tán mà chết.
Đây cũng là nguyên nhân mà Phong Đô Đại Đế ở đây nghênh đón, không dám có sai lầm trong cấp bậc lễ nghĩa, đắc tội Diệp Hiên là kết quả hắn không mong muốn.
Nhìn Phong Đô Đại Đế, ánh mắt Diệp Hiên lấp lóe, đáy mắt hiện ra một vẻ đạm mạc, đối với người từng quen biết này, hắn vô cùng hiểu rõ tâm tính của đối phương.
Nhưng bây giờ hắn đã hóa thân thành Phật Tổ phương tây, mà đối phương lấy lễ để tiếp đón, hắn tự nhiên cũng không thể để mất đi cấp bậc lễ nghĩa.