- Có thể tiếp được một kích của bản đế, ngươi cũng coi là nhân vật lớn, chỉ là không biết ngươi có thể gánh bao lâu?
Đang lúc Diệp Hiên lâm vào trong suy nghĩ, Trương Hành tàn khốc rống to, hắn tin tiểu đỉnh mười phần, không tin Diệp Hiên sẽ là đối thủ của tiểu đỉnh, lần nữa lấy ra tiểu đỉnh lao tới giết tới Diệp Hiên.
- Cẩn thận.
Sắc mặt Minh Hà Lão Tổ đại biến, vội vàng lên tiếng nhắc nhở đố Diệp Hiên.
Keng!
Kình thiên nổ vang, phong vân biến ảo, một quyền của Diệp Hiên giống như lưu quang trời đất, lần nữa ầm vang va chạm với tiểu đỉnh, chỉ là thân hình của hắn lần nữa rút lui, dù sao hắn chỉ mới thi triển bốn thành tu vi, mà là thi triển thần thông Phật môn, không triển ra uy năng vốn có của hắn.
- Tốt tốt tốt, Thanh Minh ngươi quả nhiên lợi hại, hôm nay bản đế sẽ cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp.
Sắc mặt Trương Hành đỏ lên lên tiếng rống to, âm quang quanh người hắn vũ động, điều khiển tiểu đỉnh đánh tới hướng Diệp Hiên, lập tức quyết chiến chùng một chỗ với Diệp Hiên, hư không tám hướng cuồng bạo nổ vang, tạo thành cảnh tượng cực kỳ đáng sợ doạ người.
Ầm ầm!
Hư không sụp đổ, Phong Đô thành lay động, lượng lớn kiến trúc hóa thành tro bụi, đám người Địa Phủ chật vật trốn tránh, chỉ vì cuộc chiến của Diệp Hiên cùng Trương Hành bộc phát ra uy năng quá mức khủng bố, nếu tránh không kịp không chết thì cũng phải bị thương nặng.
Một hồi trôi qua, Trương Hành điều khiển tiểu đỉnh đại triển thần uy, Diệp Hiên mặc dù không yếu thế, hai người một mực giằng co, chậm chạp phân không ra thắng bại.
Ba ngày ba đêm đi qua, Diệp Hiên từ đầu đến cuối nhẹ như mây gió, mà Trương Hành thở hồng hộc, chỉ vì tu vi của hắn tiêu hao quá lớn, cho dù trong tay có tiểu đỉnh, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không bắt được Diệp Hiên.
- Tốt cho một Thanh Minh Phật Tổ, hôm nay bản đế còn có chuyện quan trọng, tạm thời buông tha cho ngươi, đợi ngày sau tất nhiên sẽ trấn áp đưa ngươi.
Trương Hành dõng dạc, trực tiếp thu hồi tiểu đỉnh, sau đó hung hăng nhìn Diệp Hiên, trực tiếp vẫy gọi ba vị Quỷ Đế hóa thành độn quang bay ra khỏi Phong Đô thành.
Đùng!
Diệp Hiên chậm bước trên hư không quay về, Minh Hà Lão Tổ cùng Phong Đô Đại Đế bước nhanh nghênh đón, tân khách xung quanh bởi vì một trận chiến giữa hai người này sớm đã tán đi.
- Đa tạ Thanh Minh đạo hữu, nếu không phải hôm nay ngươi trượng nghĩa xuất thủ, bản đế tất nhiên đã gặp đại nạn, mà năm quỷ vực cũng bị Trương Hành này thống ngựtrị
Mặt mũi Phong Đô Đại Đế tràn đầy cảm kích, không ngừng đại lễ tham bái với Diệp Hiên.
- Không sao, việc nhỏ thôi, dù sao ngươi cũng nói tin tức Hoa Bỉ Ngạn nói cho ta, nếu ta ngồi yên không làm gì chẳng phải quá mức lương bạc?
Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói.
- Ân của đạo hữu, Phong Đô ghi khắc, hôm nay Trương Hành thối lui, chắc hẳn sẽ bình tĩnh một thời gian ngắn, chỉ là người này chưa trừ diệt, chờ thời khắc Hoa Bỉ Ngạn thành hình, tất nhiên sẽ là kình địch của chúng ta.
Nhãn châu Phong Đô xoay động, ngôn từ ẩn ẩn có ý xúi giục.
Nghe thấy lời Phong Đô nói, Diệp Hiên mỉm cười cũng không trả lời, hắn như thế nào nghe không ra ý Phong Đô muốn hắn cùng Trương Hành đánh một trận sinh tử, nếu có thể chém chết Trương Hành, như thế cũng có thể giúp cho hắn nắm chiếm lại năm phương quỷ vực.
- Phong Đô, đừng có đùa bỡn tâm cơ trước mặt chúng ta, ta cùng Thanh Minh đạo hữu tự có quyết đoán.
Minh Hà Lão Tổ lên tiếng quát lạnh, điều này cũng khiến cho sắc mặt Phong Đô hơi biến, trên mặt hiện ra nụ cười vội vàng xin lỗi.
- Ngươi lui xuống trước đi, ta cùng Thanh Minh đạo hữu có chuyện quan trọng thương lượng.
Giọng Minh Hà Lão Tổ lạnh lùng nói.
- Bản đế cáo từ.
Phong Đô Đại Đế xấu hổ cười một tiếng, trong mắt mịt mờ xẹt qua một tia giận dữ, quay người rời đi, hiển nhiên hai người hoàn toàn không có để hắn vào mắt, trong lòng Phong Đô Đại Đế tự nhiên càm thấy cực không thoải mái, chỉ là ai bảo tu vi hắn không bằng hai người Diệp Hiên, càng cần hai người che chở, cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.
- Hừ, Phong Đô này còn muốn tọa sơn quan hổ đấu, cũng không nhìn xem mình là cái thứ gì.
Nhìn Phong Đô Đại Đế đã rời đi, Minh Hà Lão Tổ lạnh lùng lên tiếng.
- Một tên hề nhảy nhót thôi, nếu không hắn còn chút giá trị, ta sớm đã diệt sát hắn.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng nói.
- Phong Đô này tính tình xảo quyệt, chỉ là tu vi hắn ở nơi này, không gây chú ý quá mức, thế nhưng Phong Đô này nói cũng đúng, nếu không giết chết Trương Hành, tuyệt đối sẽ là kình địch của ngươi và ta.
Minh Hà Lão Tổ khẽ nhíu mày nói.
- Kình địch?
Diệp Hiên cười, hắn cười rất tà mị, như vừa nghe được một chuyện cười.
- Ừm?
Nhìn nụ cười trên mặt Diệp Hiên, Minh Hà Lão Tổ khẽ giật mình, sau đó đột nhiên lấy lại tinh thần, như hiểu rõ ra thứ gì.
- Là… Vừa rồi ngươi chỉ thi triển thần thông Phật môn, cũng không vận hết tu vi chân chính, ta làm sao quên chuyện này.
Minh Hà Lão Tổ vỗ trán một cái, lúc này mới nhớ đứng trước mặt hắn là người nào.
Trương Hành kia có tiểu đỉnh thần bí trong tay hoàn toàn rất mạnh, thế nhưng Diệp Hiên là người nào?
Hắn là chủ nhân Thiên Đình, danh xưng là Diệp Thiên Đế, năm đó hai đại Yêu Đế đều bị hắn giẫm xuống dưới chân, càng thoát ra khỏi tay Tây Phương Nhị Thánh, chỉ một Trương Hành như thế nào là đối thủ của Diệp Hiên?
- Ngươi chờ tại đây, ta đi một chút rồi quay lại.
Diệp Hiên mỉm cười, bước ra một bước liền biến mất khỏi không trung, điều này cũng khiến cho Minh Hà Lão Tổ âm trầm cười một tiếng, tất nhiên biết Diệp Hiên đuổi theo Trương Hành, mà kết cục của người nọ sẽ thê thảm đến cực điểm.
...