Sắc mặt Phong Đô đại đế âm trầm như nước, chậm chạp không trả lời, điều này cũng khiến cho tên quỷ tướng này đổ mồ hôi đầm đìa, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Ba vị đạo hữu! Bỉ Ngạn Hoa mặc dù chính là chí bảo, nhưng chúng ta thân là Quỷ Đế ngũ phương, há có thể để cho đám chuột nhắt này xem thường, không bằng ba vị đạo hữu...
Không đợi Phong Đô đại đế nói xong, Đông Phương Quỷ Đế Thần Đồ khinh thường cười nói:
- Phong Đô bệ hạ, nếu ngươi quan tâm đến Địa Phủ như vậy, không bằng ngươi dẫn thuộc hạ đến ngăn cản kiếp nạn vây thành lần này đi.
- Thần Đồ! Ngươi….
Khuôn mặt Phong Đô đại đế càng trở nên âm u, hắn tức giận rống lên thành tiếng, chỉ là trong mắt hiện ra vẻ xấu hổ.
Hiển nhiên, tam đại Quỷ Đế trở thành người của Diệp Hiên, điều này vẫn khiến Phong Đô đại đế nghi ngờ không thôi, càng hoài nghi Trương Hành sớm đã chết trong tay Diệp Hiên, điều này cũng khiến hắn cảm thấy nghi hoặc về thân phận của Diệp Hiên, mơ hồ còn có kiêng kỵ nhiều hơn.
…
Giờ phút này Phong Đô thành bị ngàn vạn cô hồn lệ quỷ vây khốn, nếu có thể đẩy tam đại Quỷ Đế này ra, bằng vào những thủ hạ tinh nhuệ của hắn, cũng hoàn toàn có thể tham dự trận tranh đoạt bỉ ngạt hoa này.
Chỉ là ba vị Quỷ Đế cũng không ngốc, Phong Đô thành không phải căn cơ của bọn họ, ngay cả bị người vây khốn cũng không liên quan đến bọn họ, hơn nữa ba người nghe theo mệnh lệnh của Diệp Hiên, phải đi theo bên cạnh Phong Đô, nói là hiệp trợ hắn cướp đoạt Bỉ Ngạn Hoa, nhưng trên thực tế cũng là giám thị khác.
Diệp Hiên chưa bao giờ xem thường bất luận kẻ nào, ngay cả Phong Đô đại đế cũng không ngoại lệ, một người có thể khống chế năm phương quỷ vực, càng có thể ẩn nhẫn đến cực điểm, loại nhân vật này tuyệt đối không tầm thường.
Nói trắng ra, từ đầu đến cuối Diệp Hiên chưa từng tin Phong Đô đại đế, Phong Đô muốn lợi dụng hắn và Minh Hà cướp đoạt Bỉ Ngạn hoa, Diệp Hiên làm sao không phải đang lợi dụng Phong Đô đại đế đây?
- Hừ.
Nhìn Phong Đô đại đế âm trầm không nói, Nam Phương Quỷ Đế cười lạnh nói:
- Nếu Phong Đô đạo hữu không muốn, vậy cần gì phải đề nghị việc này?
- Phong Đô đạo hữu không cần lo lắng, hết thảy vẫn là lấy đại cục làm trọng mới phải, chỉ cần lấy được Bỉ Ngạn hoa, chỉ là một ít dã quỷ oan hồn, chờ đến khi chúng ta trở về đương nhiên có thể dễ dàng quét sạch.
Tây Phương Quỷ Đế âm trầm lên tiếng, điều này cũng làm cho Phong Đô tỉnh táo lại, trên mặt một lần nữa nở nụ cười, chỉ là hai tròng mắt quỷ dị vừa chuyển liền không lên tiếng.
Giống như lời Đông Phương Quỷ Đế Thần Đồ nói, giờ phút này đã đến thời khắc quan trọng, ai cũng không thể nào rời khỏi nơi này đi giải cứu Phong Đô thành, bởi vì Bỉ Ngạn Hoa quá quan trọng.
- Ha ha.
Chợt, một tiếng thiên địa gió âm gào thét mà đến, nương theo lượng lớn hắc vụ sinh sôi nảy nở, chỉ thấy Vong Xuyên hà xuất hiện thay đổi quỷ dị, một thân ảnh u ám không ngờ đi ra khỏi sông Vong Xuyên.
- Tiểu Quỷ Đế, cũng dám tranh đoạt Bỉ Ngạn hoa, là các ngươi chán sống, hay là quên chủ nhân chân chính ở Địa Phủ này là ai?
Ào ào.
Nước sông Vong Xuyên bắt đầu nổi lên những đợt sóng dữ dội, trên bầu trời tràn ngập âm quang đen kịt cuộn trào, khi âm quang quânh người tản đi, một thanh niên màu da trắng bệch cũng hiện ra trên sông Vong Xuyên, người này mặc bạch cốt đế bào, hai mắt không có tròng đen, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ khủng bố, đang khinh miệt Phong Đô đại đế lên tiếng.
- Vong Xuyên đại đế?
- Làm sao có thể?
- Không phải ngươi đã dung nhập vào trong thiên địa rồi sao?
Khi thấy rõ bộ dáng người tới, sắc mặt tứ đại Quỷ Đế hoàn toàn thay đổi, phảng phất như nhìn thấy một chuyện hoàn toàn không có thật, trong miệng phát ra tiếng ngạc nhiên cực kỳ đáng sợ.
Vong Xuyên đại đế còn gọi là Vong Xuyên lão tổ, hắn được sinh ra từ sông Vong Xuyên, đã tồn tại từ khi có Địa Phủ, năm xưa Địa Phủ mới sinh, hắn đã trở thành người đứng đầu Địa Phủ, nhưng về sau không biết vì sao Vong Xuyên đại đế biến mất ở trong Địa Phủ, tất cả mọi người đều cho rằng hắn trùng kích Thánh nhân chi cảnh mà ngã xuống, không ngờ Vong Xuyên đại đế lại còn sống, hơn nữa vẫn luôn ẩn nấp ở sông Vong Xuyên này.
- Hắc hắc.
Vong Xuyên đại đế cười quỷ dị nói:
- Không ngờ đã trôi qua nhiều năm như vậy, đám tiểu bối các ngươi còn nhớ rõ lão tổ ta, không tệ không tệ.
- Chuyện này phiền phức rồi.
Phong Đô đại đế nói nhỏ, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng nặng nề, mà sắc mặt của tam đại Quỷ Đế cũng âm trầm, hiển nhiên Vong Xuyên đại đế xuất hiện, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
- Vong Xuyên, ngươi chớ có dọa tiểu bối sợ hãi.
Chợt, một thanh âm trong vắt lạnh lùng truyền đến, vang vọng khắp trời, chỉ thấy cuối ở cuối Hoàng Tuyền dâng lên từng đợt thuỷ triều, hai thân ảnh đục ngầu u ám đang từ trong hoàng tuyền đi ra, thiên địa xung quanh đều đột nhiên trở nên yên tĩnh.
- Hoàng Tuyền lão tổ, lão gia hoả ngươi cũng muốn đoạt Bỉ Ngạn hoa sao?
Vong Xuyên đại đế híp mắt lại, nước sông Vong Xuyên ầm ầm đổ xuôi, hai tròng mắt nhìn thẳng về phía trước, một tia âm trầm lóe lên trong đôi mắt hắn, hiển nhiên người tới có thể làm cho Vong Xuyên đại đế coi trọng, thân phận đối phương cũng cực kỳ không đơn giản.
Ầm ầm.
Hai bên hoàng tuyền, luân hồi hư ảo, hai bóng người bước ra khỏi Hoàng Tuyền có khí tức khó hiểu, quanh thân có lớp ánh sáng mờ nhạt che đậy, cho đến khi hai người bước ra khỏi Hoàng Tuyền, dung mạo của bọn họ cũng hiện ra.
Cầm đầu là một người mặc đạo y bát quái màu vàng, dung nhan già nua gầy gò, một mái tóc khô xơ buông xuống đầu vai, giống như một lão nhân sắp chết, khiến cho ngời ta có cảm giác gần đất xa trời, phảng phất như không còn sống bao lâu nữa.