Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1224 - Chương 1224 - Bà Mạnh Là Hậu Thổ?

Chương 1224 - Bà Mạnh là Hậu Thổ?
Chương 1224 - Bà Mạnh là Hậu Thổ?

- A!

Tiếng kêu rên thê lương, chấn động Địa Phủ, U Minh đại đế cuối cùng vẫn không thoát khỏi trận tử kiếp này, bị Huyết Tế đại trận cuồng bạo xoắn nát thành mưa máu đầy trời, chết thảm ở trong Huyết Tế đại trận.

- Diệp Hiên, ngươi sẽ không chết yên lành.

Huyết hải thao thiên, mùi máu tanh tràn ngập, dưới sự cắn nuốt của Huyết Tế đại trận, phương viên ngàn vạn dặm bây giờ không còn một sinh linh còn sống, tinh khí huyết hồn của bọn họ đều bị Huyết Tế đại trận hấp thu, càng làm cho phương thiên địa này trở nên cực kỳ tĩnh mịch.

- Diệp Hiên, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?

Sinh linh ở tám phương chết hết, huyết khí đầy trời, Diệp Hiên làm ra giết chóc vô biên để Minh Hà lão tổ run giọng hỏi.

- Làm gì?

Diệp Hiên mỉm cười, giương mắt nhìn về phía cầu Nại Hà, âm thanh trầm thấp nói:

- Ta chẳng qua chỉ chứng thực một chuyện, một chuyện vô cùng thú vị.

- Đến.

Diệp Hiên động, ngón tay hắn điểm tới Huyết Tế đại trận, chỉ thấy Huyết Tế đại trận ầm ầm ngừng chuyển động, một cỗ năng lượng cực kỳ tinh thuần bùng nổ, cũng là vào thời khắc này, Bỉ Ngạn hoa trong tay Diệp Hiên đang tỏa ra hào quang sáng chói, điên cuồng hấp thu lực lượng trong Huyết Tế đại trận.

Thiên địa ngưng trệ, gợn sóng không sinh, Bỉ Ngạn hoa lay động dập diều ở trong hư không, được huyết tế đại trận nuôi dưỡng bộc phát ra ánh sáng chói mắt.

- Thành công rồi, thật sự thành công?

Bỗng nhiên, Chuyển Luân Vương hưng phấn rống to, hắn hoàn toàn quên mất uy hiếp tử vong mà Diệp Hiên mang đến cho mình, kích động đi tới bên cạnh Diệp Hiên, chỉ vì dưới lực lượng Huyết Tế đại trận rót vào, một hoa một lá cuối cùng của Bỉ Ngạn hoa cũng đã nở rộ.

Ông!

Thiên địa dị biến, dị tượng sinh sôi.

Khi Bỉ Ngạn hoa triệt để nở rộ, bầu trời Địa Phủ vốn đục ngầu mờ mịt lại bộc phát đầy ánh sáng vàng chói lóa, từng đóa hoa sen màu vàng ở dâng lên tám phương, còn có chư thiên tiên âm đang tấu vang, lục đạo luân hồi kia lại hơi chuyển động, giống như đang hưng phấn hoan hô.

Trời giáng kim liên, đất dâng cam tuyền, bảy hoa bảy lá, Bỉ Ngạn hoa nở.

- Đa tạ đạo hữu thành toàn.

Bỗng nhiên, một giọng nói khàn khàn truyền đến từ chỗ sâu trong Địa Phủ, một bóng dáng hơi còng lưng hiện lên trên cầu Nại Hà, cầu Nại Hà đang nở rộ thần quang bảy màu, càng hóa thành một cầu vồng nối liền tới vị trí của Diệp Hiên.

Đầy trời rơi xuống mưa vàng, hoa sen màu vàng nở khắp hư không, một bóng dáng già nua đang dọc theo cầu vồng đi về phía Diệp Hiên.

Sợi tóc khô héo, vẻ mặt già nua, sống lưng của nàng cong cong, trong tay cầm một cái chén cổ vỡ vụn, cuối cùng đi tới trước mặt Diệp Hiên.

Mạnh Bà.

Vẫn tồn tại từ khi có địa phủ tới nay, không ai biết lai lịch của nàng, cũng không ai biết chân tay của nàng, chỉ là từ khi có địa phủ, nàng vẫn đưa vạn vật chúng sinh luân hồi chuyển thế.

- Ta nên gọi ngươi là Mạnh bà, hay là nên gọi ngươi Hậu Thổ đây?

Một tay Diệp Hiên đang cầm Bỉ Ngạn hoa, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía người tới, khi hắn nói xong, phương thiên địa này đột nhiên tĩnh mịch, càng truyền đến vài tiếng hít vào một hơi thật sâu.

- Diệp Hiên, ngươi nói cái gì?

Minh Hà lão tổ hoảng sợ đặt câu hỏi, đột nhiên nhìn về phía Mạnh Bà, trong mắt hiện ra vẻ kinh nghi bất định.

- Hậu thổ? Hậu thổ của thập nhị Tổ Vu thượng cổ?

Hoàng Tuyền lão tổ được đồ đệ nâng đỡ kinh hãi nhìn về phía Mạnh Bà, hoảng sợ xẹt qua hai mắt hắn, hắn mơ hồ nghĩ tới cái gì đó.

- Diệp Hiên, ngươi đang nói cái gì?

Bỗng nhiên, Chuyển Luân Vương quát lớn, chỉ là đôi mắt của hắn cực kỳ bối rối, nếu như nghe kỹ sẽ phát hiện trong âm thanh của hắn ẩn chứa một tia rung động, chứng minh tâm thần hắn ba động đến mức nào.

- Ta rất muốn biết, ngươi phát hiện khi nào?

Mặt mày Mạnh Bà rũ xuống, âm thanh có chút khàn khàn, bởi vì nàng vô cùng rõ ràng, thân phận của nàng cực kỳ bí ẩn, cho dù thượng cổ thập nhị Tổ Vu cũng không biết nàng ở phương nào, nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Hiên lại nhìn thấu chân thân của nàng, quả thật để nàng nghi hoặc không thôi.

Ông.

Hư không đung đưa, gợn sóng hiện ra, cũng không thấy Diệp Hiên có động tác gì, hắn chỉ lật tay, tổ Vu lệnh thuộc về Chúc Dung hiện ra ở trong tay, tiện tay ném cho Mạnh bà.

- Thì ra là như thế.

Mạnh Bà tiếp nhận Tổ Vu lệnh, trong miệng truyền đến một tiếng thở dài, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Diệp Hiên lại phát giác thân phận của nàng.

- Thú vị, thật sự rất thú vị, đường đường là Hậu Thổ của một trong mười hai Tổ Vu thượng cổ, dĩ nhiên chính là Mạnh bà trong Địa Phủ, chỉ sợ khi tin tức này truyền ra ngoài, tất sẽ khiến cho Tam Giới chấn động.

Diệp Hiên lạnh nhạt lên tiếng, trong tay vẫn như cũ nâng Bỉ Ngạn hoa đang nở rộ, chỉ là ánh mắt lại đặt ở trên người Mạnh bà.

- Mạnh Bà cũng tốt, Hậu Thổ cũng được, tên tuổi chẳng qua chỉ là một cái xưng hô, đạo hữu cần gì phải rối rắm?

Mạnh Bà khàn khàn nói.

- Không không không.

Diệp Hiên lắc đầu nói:

- Thượng cổ thập nhị Tổ Vu là do tinh huyết của Bàn Cổ hóa thành, chỉ là thượng cổ thập Nhị Tổ Vu cũng không hòa thuận, nếu không cũng sẽ không bị thương nặng trong Vu Yêu đại kiếp, mà ta có một chuyện vô cùng kỳ quái, ngươi thân là một trong mười hai Tổ Vu thượng cổ, hết lần này tới lần khác lưu lại trong Địa Phủ, nếu nói ngươi không có mưu đồ gì, chỉ sợ khó làm cho người ta tin tưởng?

Tuy ngay từ đầu Diệp Hiên đã hiểu được Mạnh Bà chính là Hậu Thổ, chỉ là có một điểm hắn còn nghi hoặc, đó chính là vì sao Hậu Thổ lại hóa thân thành Mạnh Bà, Bỉ Ngạn hoa rốt cuộc có quan hệ gì với nàng.

Bình Luận (0)
Comment