Mà hiển nhiên, tất cả những gì xảy ra hôm nay đều do Mạnh Bà bố trí, rốt cuộc nàng có mục đích gì, Diệp Hiên tuy có chút suy đoán, nhưng vẫn có chút nghi vấn chưa hiểu rõ.
Im lặng, im lặng, im lặng.
Mạnh Bà, không, nên gọi là Hậu Thổ, Hậu Thổ có chút yên lặng, khí tức quanh thân cũng có chút trầm thấp, hiển nhiên không muốn trả lời nghi vấn trong lòng Diệp Hiên, bởi vì nó liên quan đến một bí mật lớn trên người nàng.
- Đạo hữu cần gì phải làm khó ta, Bỉ Ngạn hoa này vô dụng đối với đạo hữu, chỉ cần đạo hữu trả vật này cho ta, ngày khác không chừng trả lại cho đạo hữu một nhân tình to bằng trời.
Thân hình đang còng lưng của Hậu Thổ bắt đầu thẳng tắp, đôi mắt lấp lánh có thần nhìn về phía Diệp Hiên, lời nói càng hùng hồn.
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Hậu Thổ, Diệp Hiên khẽ cười nói:
- Nhân tình của ngươi lớn bao nhiêu?
- Không kém nhân quả Thánh Nhân, có thể không?
Mạnh bà trầm thấp lên tiếng.
- Hí!
Theo lời Hậu Thổ vừa dứt, mấy người ở đây hít một hơi khí lạnh, ngay cả Diệp Hiên cũng biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Hậu Thổ càng kinh nghi bất định.
Nhân quả của Thánh Nhân?
Nhân quả Thánh Nhân phân thiện ác, ác quả Thánh Nhân nhất định phải thanh lý, mà thiện quả Thánh Nhân tất trả.
Ví dụ đơn giản nhất, năm xưa Yêu tộc Đông Hoàng Thái Nhất cùng Đế Tuấn mời Nữ Oa, nhưng Hồng Quân Đạo Tổ từng hạ pháp chỉ không cho Thánh Nhân xuất thế, nhưng Nữ Oa vì trả lại nhân tình của hai vị Yêu Đế năm xưa, vẫn như cũ làm trái pháp chỉ của Đạo Tổ, ra sức duy trì Thượng cổ Yêu Đình.
Từ nơi này cũng có thể nhìn ra, nhân quả Thánh Nhân rất đáng sợ.
Hơn nữa nếu Nữ Oa không sợ hãi nhân quả Thánh Nhân, cũng sẽ không đẩy Diệp Hiên vào chỗ chết, nàng sợ kết ác quả với Diệp Hiên, đợi Diệp Hiên thành Thánh sẽ thanh lý với nàng.
Vì vậy, có thể nói nhân quả Thánh Nhân là lớn nhất thiên địa nhân tam giới, mà hiện tại Hậu Thổ lại dám nói không kém nhân quả Thánh Nhân, như thế nào không để cho người ở đây chấn động?
- Chẳng lẽ Bỉ Ngạn hoa thật sự có thể làm cho ngươi thành Thánh?
Bỗng nhiên, đôi mắt Diệp Hiên híp lại, lòng bàn tay hắn nắm chặt đóa hoa, tĩnh tâm cảm thụ, nhưng ngoại trừ lực lượng khủng bố ẩn chứa trong Bỉ Ngạn hoa, còn có áo nghĩa sinh tử luân hồi, cũng không có gì khác.
- Diệp Hiên, tuyệt đối không thể đưa vật này cho nàng.
Nghe Diệp Hiên nói, Minh Hà lão tổ vội vàng truyền âm, bởi vì hắn tin tưởng nếu Bỉ Ngạn hoa thật sự có thể thành thánh, vậy với tu vi giờ phút này của Diệp Hiên, tất có thể thành Thánh.
Lúc này, Diệp Hiên đang tĩnh tâm cảm thụ được sự dao động của hoa Bỉ Ngạn, lông mày của hắn dần dần nhíu lại cùng một chỗ.
Không đúng...
Diệp Hiên trực tiếp phủ định chuyện Bỉ Ngạn hoa có thể trợ giúp người khác thành Thánh, bởi vì hắn là tu vi Bán Thánh, càng trải qua thiên đạo đệ nhị kiếp, chỉ thiếu một bước nữa thì có thể sánh ngang với công đức Thánh Nhân.
Nếu Bỉ Ngạn hoa ẩn chứa lực lượng thật sự có thể làm cho hắn thành Thánh, hắn trước tiên có thể cảm ứng được, mà không phải ở đây dây dưa không ngớt cùng Hậu Thổ.
Nhưng nếu Bỉ Ngạn hoa cũng không thể làm cho người ta thành Thánh, vì sao Hậu Thổ coi trọng như thế, nàng rốt cuộc có bí mật gì?
Một câu đố bày ra trước mặt Diệp Hiên, mà đáp án này chỉ có Hậu Thổ mới có thể giải quyết.
Thật ra, Diệp Hiên ở lại Địa Phủ lâu như vậy cũng không phải hắn thật sự có hứng thú với Bỉ Ngạn hoa, mà trong âm thầm hắn có thể cảm ứng được, có lẽ Bỉ Ngạn hoa chính là kiếp thứ ba thiên đạo của hắn.
Hơn nữa, Hậu Thổ chính là một trong thập nhị Tổ Vu thượng cổ, càng là người nổi bật trong Tổ Vu, hắn càng muốn biết được tung tích của thời gian Tổ Vu - Chúc Cửu Âm và không gian Tổ Vu - Đế Giang từ trong miệng Hậu Thổ, đây mới là mục đích chân chính của hắn.
- Diệp Hiên, tuy rằng ngươi có tu vi thông thiên, bổn vương càng không phải đối thủ của ngươi, nhưng bổn vương vẫn muốn khuyên nhủ ngươi một câu, Bỉ Ngạn hoa này cực kỳ quan trọng đối với Hậu Thổ, cho dù ngươi cầm đi cũng không có tác dụng gì, không bằng thành toàn Hậu Thổ, đây cũng coi như kết một thiện duyên.
Xoay Luân Vương cau mày nói.
- Nếu ta hết lần này tới lần khác không muốn kết thiện duyên này thì sao?
Diệp Hiên tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị.
- Ngươi.......
Nhìn Diệp Hiên mềm cứng không ăn, sắc mặt Luân Chuyển Vương hiện ra vẻ tức giận, hận không thể một chưởng đánh Diệp Hiên hồn phi phách tán mà chết, nhưng hắn cũng hiểu được mình cũng không phải đối thủ của Diệp Hiên, cũng chỉ có thể oán hận lên tiếng, căn bản không có biện pháp gì với Diệp Hiên.
- Diệp đạo hữu, tuy rằng tu vi ngươi vượt qua Chuẩn Thánh, nhưng ta chỉ là không muốn đối địch với ngươi, ngươi cần gì phải bức bách?
Hậu Thổ tản bộ đi về phía Diệp Hiên, thân hình nàng vẫn như cũ hơi còng, bước chân đều có chút tập tễnh, giống như một vị lão nhân đang gần đất xa trời, chỉ là phương thiên địa này chợt đè nén, không khí cũng đột nhiên biến thành cực kỳ nặng nề.
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Nhìn Mạnh Bà đi về phía mình, đôi mắt Diệp Hiên híp lại nói.
- Ta tự nhiên biết không phải đối thủ của đạo hữu, chỉ là đạo hữu lại không biết, Bỉ Ngạn hoa và ta đồng căn đồng nguyên, nếu đạo hữu không muốn trả vật này lại cho ta, vậy ta cũng đành phải tự thân đến lấy.
Hậu Thổ khàn khàn nói.
Ông!
Chợt, khi tiếng nói của Hậu Thổ vừa dứt, chuyện cực kỳ quỷ dị xảy ra.
Thiên địa tiêu tan, hư không hỗn loạn, hoa Bỉ Ngạn đang được Diệp Hiên nâng ở lòng bàn tay đung đưa, không ngờ quỷ dị hóa thành một tia sáng màu vàng bắn tới chỗ Mạnh bà.