Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1226 - Chương 1226 - Hậu Thổ Thành Thánh?

Chương 1226 - Hậu Thổ thành thánh?
Chương 1226 - Hậu Thổ thành thánh?

- Hả?

Đối mặt với loại tình huống đột ngột này, Diệp Hiên nhướng mày, phải biết rằng hắn sớm đã trấn áp Bỉ Ngạn hoa trong tay, nhưng vật này lại đột đột phá trói buộc của hắn, như thế nào không làm cho hắn cả kinh?

- Đến!

Ngón tay Diệp Hiên thò ra, trực tiếp chộp về phía Bỉ Ngạn hoa, tám phương thiên địa giờ phút này lại bị phong khốn, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến sắc mặt Diệp Hiên đầy vẻ kinh hãi.

Ầm ầm.

Chưởng chỉ Diệp Hiên xuyên qua Bỉ Ngạn hoa, giống như bắt vào một đoàn không khí, Bỉ Ngạn hoa hóa thành kim quang trong nháy mắt rơi vào trong tay Hậu Thổ.

- Ai!

Trong miệng Hậu Thổ truyền đến một tiếng thở dài, nàng lẳng lặng nâng Hoa Bỉ ngạn, sợi tóc khô héo không gió mà động, đôi mắt đục ngầu càng lộ ra có chút phiêu hốt.

- Bỉ Ngạn hoa nở, hoa nở bỉ ngạn, tuổi tác dần lớn, sớm sớm chiều chiều, thế nhân chỉ biết Bỉ Ngạn hoa là một kỳ quan lớn của địa phủ, nhưng bọn họ lại không biết Bỉ Ngạn hoa này đồng căn đồng nguyên với ta, ta sinh nó sống, ta chết nó chết.

Hậu Thổ không liếc mắt nhìn Diệp Hiên một cái, trong miệng phát ra giọng nói khàn khàn run rẩy.

- Hậu Thổ, nhanh bắt đầu đi, chậm thì sinh biến.

Khi Bỉ Ngạn hoa rơi vào trong tay Hậu Thổ, sắc mặt Luân Chuyển Vương ửng hồng cất tiếng gầm nhẹ, đôi mắt đều trở nên đỏ thẫm, chứng minh tâm tình hắn giờ phút này đang rất kích động.

Răng rắc.

Bỗng nhiên, thiên địa phong vân biến ảo, từng tia lôi đình màu vàng bắt đầu tàn sát bừa bãi ở trên mây, chư thiên hư không càng truyền đến thiên đạo lôi âm, còn có mưa hoa chín màu đầy trời đầy đất, hoa Bỉ Ngạn trong tay Hậu Thổ bay lên, càng xoay tròn ở trên đỉnh đầu Hậu Thổ.

Ầm ầm.

Thông thiên động địa, thiên đạo lôi âm, Bỉ Ngạn hoa nở rộ ánh sáng rực rỡ, quang mang phóng lên trời, càng làm cho thiên khung bị phá vỡ ra một cái động lớn.

Ào ào.

Như cửu thiên tinh hải đang cuồn cuộn, tựa như vạn vật sinh linh đang tụng thiền, thiên khung vỡ nát kia lại buông xuống vô cùng vô tận ánh sáng màu vàng kim, trực tiếp bao phủ Hậu Thổ trong đó.

- Công đức kim quang? Làm thế nào điều này có thể? Truyền thuyết là thật?

Một màn như thế làm cho Minh Hà lão tổ hoảng sợ kêu to, ánh mắt nhìn về phía Hậu Thổ hiện ra vẻ kinh nghi bất định.

- Lục đạo luân hồi, vạn vật chuyển sinh, có công cùng thiên địa, chẳng lẽ người trong truyền thuyết chính là Hậu Thổ hay sao?

Hoàng Tuyền lão tổ gầm nhẹ, giống như nghĩ đến một truyền thuyết cực kỳ xa xưa.

Lúc này, Diệp Hiên kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, nghe thấy lời của hai đại Chuẩn Thánh, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, rốt cục nghĩ đến một chuyện cực kỳ rung động.

- Bàn Cổ khai thiên, Hồng Quân truyền đạo, Tam Thanh lập giáo, Nữ Oa Bổ Thiên....

Bỗng nhiên, đang lúc đám người Diệp Hiên còn chưa hoàn hồn lại, chỉ thấy Hậu Thổ ngửa mặt lên trời tự nói, nàng tắm rửa công đức kim quang vô cùng vô tận, giống như đang nhớ lại cái gì đó.

- Thiên địa gặp kiếp nạn lớn, chúng sinh bi khổ, sau khi Vạn Linh chết, linh hồn không có chỗ đi, Hậu Thổ tôn trọng thiên tâm hóa thành lục đạo luân hồi, từ đó mở ra lục đạo, luân hồi vãng sinh, hôm nay chứng thực công đức vô thượng, có thể trở thành vị thiên đạo Thánh Nhân thứ bảy.

Ầm ầm.

Thiên địa hoành nguyện, chư thiên chấn động, sáu cánh cửa ông minh xoay chuyển, mặt Chuyển Luân Vương mang theo mỉm cười hóa thành kim quang dung nhập vào sáu cánh cửa, từng luồng ánh sáng lục đạo dung hợp cùng một chỗ với công đức kim quang, toàn bộ hội tụ mà đến Hậu Thổ.

- Diệp Hiên đi mau, nàng ấy sắp thành Thánh rồi.

Thấy một màn như thế, Minh Hà lão tổ thét chói tai ra tiếng, hắn trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Diệp Hiên, muốn lôi kéo Diệp Hiên cùng nhau chạy trốn khỏi nơi này.

- Giỏi cho một Mạnh Bà, giỏi cho một Hậu Thổ nương nương, không ngờ nàng chính là vị Thánh Nhân trời định thứ bảy.

Hoàng Tuyền lão tổ hoảng sợ thì thầm, tâm thần nhấc lên sóng to gió lớn ngập trời.

- Vị Thánh Nhân trời định thứ bảy?

Diệp Hiên kinh ngạc nhìn công đức kim quang đang tràn ngập khắp người Hậu Thổ.

Trong miệng phát ra tiếng nói, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm.

- Diệp Hiên, mau chạy đi, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao, năm xưa thiên địa Hồng Hoang, Hậu Thổ mở ra lục đạo luân hồi, để Vạn Linh đã chết luân hồi chuyển thế, nàng trải qua năm tháng vô tận, đã ngưng tụ công đức to lớn, so công đức thì còn khủng bố hơn Nữ Oa bổ thiên năm xưa, hôm nay chính là ngày công đức viên mãn của nàng, cũng là ngày nàng thành Thánh.

Minh Hà lo lắng hét lớn, hy vọng Diệp Hiên nhanh chóng theo hắn rời khỏi nơi này, nếu chờ Hậu Thổ thật sự thành Thánh, bọn họ muốn đi cũng không đi được.

- Thượng cổ thập nhị Tổ Vu là tinh huyết của Bàn Cổ hóa thành, nhưng bọn họ trời sinh không có nguyên thần, cho dù Hậy Thổ có công đức to bằng trời, làm sao có thể thành Thánh?

Thân hình Diệp Hiên chưa nhúc nhích, đôi mắt hắn híp lại nhìn chằm chằm Hậu Thổ, âm thanh quỷ dị mà âm trầm.

- Cái này...?

Theo Diệp Hiên dứt lời, Minh Hà lão tổ bất ngờ tỉnh lại.

Đúng vậy, thượng cổ thập nhị Tổ Vu căn bản không có Nguyên Thần, bọn họ trời sinh đã không có khả năng trở thành Thánh Nhân, đây chính là thiết luật bất biến.

Chính cái gọi có mất tất có được, Vu tộc nhất mạch có thân thể cường hãn nhất, tự nhiên cũng không có Nguyên Thần, nếu Vu tộc có Nguyên Thần cộng thêm thân thể cường hoành, trong tam giới làm sao còn có người có thể đối phó bọn họ?

Ông.

Đang lúc Minh Hà lão tổ kinh nghi bất định, chuyện xảy ra kế tiếp, đừng nói Minh Hà lão tổ, ngay cả khuôn mặt của Diệp Hiên cũng trở nên cực kỳ nặng nề.

Công đức kim quang, thông thiên quán địa, cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể Hậu Thổ, mà Bỉ Ngạn hoa trên đỉnh đầu nàng lại dần dần chìm vào trong đầu nàng.

Bình Luận (0)
Comment