Phanh.
Đánh ra một kích, thức hải rung chuyển, Tru Thiên Kích không hổ là hỗn độn thai nghén, càng không hổ là vũ khí đệ nhất sát phạt vạn cổ, trực tiếp đánh nát sương mù màu đen do Nguyên Linh hóa thành, lần thứ hai bức thân hình của hắn lui ra.
- Được được được.
Bị Tru Thiên Kích bức ra chân thân, Nguyên Linh không chỉ không chút sợ hãi, ngược lại cất tiếng cười điên cuồng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng thêm nóng bỏng.
Tranh tranh tranh.
Từng đợt sương mù màu đen bốc hơi quanh người Nguyên Linh, từng tia kiếm quang màu đen như ẩn như hiện, Nguyên Linh ngưng tụ đại thuật vô thượng, càng là một loại phương pháp diệt hồn, chỉ một ngón tay đến Diệp Hiên, ầm ầm hướng giết tới.
Keng keng keng.
Thức hải chấn động, tiếng kim loại va vào nhau, sắc mặt Diệp Hiên nghiêm trọng đánh ra Tru Thiên Kích, không ngừng đánh tan những kiếm quang đáng sợ màu đen, chỉ tiếc, đại thuật của Nguyên Linh quá mức quỷ dị khủng bố, hơn nữa trong đó ẩn chứa lực lượng nhân quả quá mức cường đại, cho dù Diệp Hiên bằng vào Tru Thiên Kích có lực phản kháng, nhưng vẫn rơi về thế hạ phong.
- Đồ nhi tốt của ta, vô dụng thôi, tuy rằng Tru Thiên Kích ẩn chứa lực lượng tịch diệt lượng, nhưng ngươi căn bản không điều động được, mà lực lượng nhân quả trên người ta trời sinh áp chế ngươi, ngươi chớ có ngoan cố chống cự, để sư định cho ngươi một cái chết thống khoái.
Nguyên Linh tàn khốc cười to, đại thuật trong tay càng thêm đáng sợ, hơn mười tia kiếm quang tàn khốc đâm thủng thân thể Diệp Hiên, càng làm cho thân thể Diệp Hiên hư ảo, giống như bất cứ lúc nào đều muốn vỡ vụn.
Đúng như Nguyên Linh nói, tuy Tru Thiên Kích ẩn chứa lực lượng tịch diệt, nhưng Diệp Hiên căn bản không điều động được cỗ lực lượng này, mà Nguyên Linh thì khác, hắn không có nắm trong tay lực lượng nhân quả, nhưng nhân quả giữa hai người hội tụ ra trong mười lăm vạn năm quá mức khủng bố, nhất cử khẽ động của Nguyên Linh đều mang theo lực lượng nhân quả, cũng không phải Diệp Hiên có thể ngăn cản.
Phanh! Ầm! Keng.
Chợt, Nguyên Linh thừa dịp Diệp Hiên sơ sẩy, ngưng tụ ra một đạo chưởng lớn đáng sợ, đột nhiên đánh bay Diệp Hiên, hung hăng nện xuống mặt đất, mà Tru Thiên Kích trong tay rơi xuống bên cạnh hắn, truyền ra một tiếng sắt thép va chạm vào nhau chi âm.
Ông.
Khí tức quanh thân Diệp Hiên hỗn loạn không thôi, thánh quang màu đen càng bất ổn, hắn bị một kích của Nguyên Linh đánh cho bị thương nặng, cũng không phải tu vi của hắn không bằng Nguyên Linh, mà là Nguyên Linh công kích ẩn chứa lực lượng nhân quả, là một loại áp chế trời sinh, cũng làm cho Diệp Hiên cực kỳ không cam lòng.
- Kiệt kiệt kiệt.
Nguyên Linh tàn khốc cười to, sải bước đi về phía Diệp Hiên, cho đến khi hắn đi tới trước mặt Diệp Hiên, lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống hắn.
- Đồ nhi tốt của ta, vi sư thật sự phải cảm tạ ngươi, ngươi có thể tu luyện đến mức này, vi sư cũng thật sự rất kinh ngạc, đáng tiếc nhân quả của ngươi quá sâu, cuối cùng ngươi cũng chỉ có thể làm áo cưới cho vi sư.
Nguyên Linh cười lớn, hắn rất đắc ý, bàn tay quấn quanh sương mù màu đen, ánh sáng phóng đại, trực tiếp bắt tới đầu Diệp Hiên, hiển nhiên sau một khắc sẽ triệt để thôn phệ Diệp Hiên.
- Ngươi nghĩ rằng ngươi thực sự có thể nuốt chửng ta?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt hắn cũng không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, ngược lại lộ ra ý cười quỷ dị, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Linh càng trở nên châm chọc.
- Ngươi nói cái gì?
Nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt Diệp Hiên, trong lòng Nguyên Linh bỗng nhiên đột nhiên động một cái, một cỗ cảm giác cực kỳ không tốt hiện ra trong đáy lòng hắn.
Lúc trước từng nói qua, nếu như nói trên thế giới này ai hiểu rõ Nguyên Linh nhất, vậy nhất định chính là Diệp Hiên, và cũng nói ngược lại, ai trên thế giới này hiểu rõ Diệp Hiên nhất, vậy cũng chỉ có Nguyên Linh hắn.
Nguyên Linh quá hiểu Diệp Hiên, Diệp Hiên là người như thế nào, trong lòng hắn cực kỳ hiểu rõ.
Âm hiểm, giả dối, tàn độc, tàn nhẫn, vì đạt được mục đích có thể dùng mọi thủ đoạn, tâm tính lại càng cứng cỏi, đây đều là đặc tính trên người Diệp Hiên.
Giờ phút này Diệp Hiên lộ ra nụ cười quỷ dị, hiển nhiên không đơn giản như.
- Tịch Diệt chiến y.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên gầm nhẹ, cả không gian thức hải ầm ầm chấn động, hắc ám vô biên bao phủ thức hải, một chút hắc quang hiện ra trên người.
Ông.
Thần ma rống giận, sát khí gào thét khắp trời, giống như một con hung thú vạn cổ đang ngủ say chậm rãi mở hai mắt ra, một kiện chiến giáp màu đen quỷ dị hiện ra trên người Diệp Hiên, một khuôn mặt quỷ như khóc không khóc như cười không cười khắc trên chiến giáp màu đen.
- Đi chết đi.
Ầm ầm.
Trong lúc Nguyên Linh ngạc nhiên ngốc trệ, Diệp Hiên đứng dậy, Tịch Diệt chiến y nở rộ ánh sáng đáng sợ, một đạo quyền mang càng không ngừng phóng đại trong mắt Nguyên Linh, lực lượng tịch diệt thần bí hiện ra trên quyền mang.
Phanh.
Như hỗn độn thần lôi đang nổ vang, tựa như hàng tỷ tinh hải đang lao nhanh như gió, một quyền cuồng bạo đánh bay Nguyên Linh, theo một tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy Nguyên Linh hung hăng rơi xuống mặt đất, sương mù màu đen quanh thân đều trở nên cực kỳ hư ảo, càng mơ hồ có thể thấy được chân thân Nguyên Linh, nhưng hình dáng lại rất mơ hồ.
- Ừm?
Giờ phút này, sương mù màu đen xung quanh Nguyên Linh mơ đi, như ẩn như hiện lộ ra một bộ trang phục của đạo gia, chỉ là dung mạo của hắn bị sương mù che lấp, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một ít ngũ quan, Diệp Hiên gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Linh, hy vọng có thể nhìn thấy chân thân của hắn chính là người nào.
- Người này là... ?
Diệp Hiên kinh ngạc lẩm bẩm, bởi vì hắn dường như đã gặp qua khuôn mặt mơ hồ này ở đâu đó, nhưng bất luận Diệp Hiên suy nghĩ như thế nào, cũng không nhớ ra đã gặp ở nơi nào.