Có qua có lại, ân uy tịnh thi, đây cũng là ý niệm trong lòng Diệp Hiên, cái hứa hẹn này chính là Diệp Hiên hứa cho toàn bộ Yêu tộc, bởi vì trong lòng Diệp Hiên hiểu rõ một đạo lý, Yêu tộc trung tâm tùy tùng hắn, một mực tác thủ sẽ chỉ khiến Yêu tộc sinh lòng phản nghịch.
Mà bây giờ Yêu tộc cần nhất chính là một người thủ hộ, vậy Diệp Hiên hắn sẽ làm người thủ hộ này, không chỉ khiến hai đại Yêu Đế một lòng tùy tùng, càng sẽ khiến trong lòng hàng vạn vạn Yêu tộc xem Diệp Hiên là tín ngưỡng chí cao vô thượng.
- Đại ân Thiên Đế, Yêu tộc vĩnh thế không quên.
Sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất đại hỉ, thể xác tinh thần kích động khẽ run, hắn vội vàng gọi bọn người Đế Tuấn dùng đại lễ tam bái trước Diệp Hiên, trên mặt hiện ra vẻ cảm kích cực lớn.
Đông Hoàng Thái Nhất làm hết thảy, chính là vì tương lai Yêu tộc, hôm nay Diệp Hiên hứa hẹn với hắn, chính là điều mà Yêu tộc cần, chuyện này làm sao không khiến Đông Hoàng Thái Nhất cảm động đến rơi nước mắt?
Hai đại Yêu Đế dẫn đầu Thượng cổ Yêu đình thần phục, đây đối với Diệp Hiên mà nói chính là một chuyện tốt, ân oán năm đó cũng theo đó hóa giải, từ đó về sau hai đại Yêu Đế trung thành cảnh cảnh với hắn.
- Cùng ta đi.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, bước đến trước, điều này cũng khiến hai đại Yêu Đế khẽ giật mình, không biết Diệp Hiên muốn dẫn bọn hắn đi phương nào.
- Thiên Đế, chúng ta đi đâu?
Đông Hoàng Thái Nhất nghi vấn lên tiếng.
Một nụ cười quỷ dị hiện trên khóe miệng Diệp Hiên, hắn chậm rãi quay đầu nhìn lại bọn người Đông Hoàng Thái Nhất, hắn đạm mạc mà bình tĩnh nói:
- Mặc dù ta giúp ngươi vững chắc đại đạo bản nguyên, nhưng Hỗn Độn Chung chính là linh bảo xen lẫn với ngươi, nếu không lấy lại vật này, ngươi chỉ có vạn năm để sống, bản đế cũng không muốn ngươi vừa rồi tùy tùng ta, lại liền mất mạng như vậy.
- Cái này...
Nghe Diệp Hiên nói, Đông Hoàng Thái Nhất ngơ ngác tại chỗ, còn chưa rõ trong lời Diệp Hiên nói có hàm ý gì, nhưng sắc mặt Đế Tuấn bên cạnh hắn lại đại biến, một mặt kinh hãi không thôi nhìn Diệp Hiên.
- Thiên... Thiên Đế... Chớ... Ngươi muốn đi Hậu Thổ cung, lấy lại Hỗn Độn Chung cho đại ca hay sao?
Đế Tuấn kinh dị lên tiếng, mà Đông Hoàng Thái Nhất chỉ cảm thấy trong đầu như có một tiếng kinh lôi nổ vang, trong nháy mắt cả người cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ phức tạp.
- Đông Hoàng Thái Nhất là thần tử của bản đế, chí bảo hắn bị đoạt, bản đế không đòi công đạo cho hắn, chẳng phải là để người ngoài chê cười Diệp Hiên ta vô năng, ngay cả thần tử mình còn che chở không được?
Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng, sau đó nhanh chân đi về hướng Hậu Thổ cung.
- Đại... Đại ca... Nhanh... Mau đuổi theo Thiên Đế.
Sắc mặt Đế Tuấn đỏ lên, lôi Đông Hoàng Thái Nhất đuổi theo Diệp Hiên, mà sắc mặt hơn ngàn đại yêu phía sau hai người càng là ửng hồng đến kích động, nhanh bước sau đó ba người hướng tới Hậu Thổ cung.
Hậu Thổ cung.
Hậu Thổ triệu kiến đạo thống khắp nơi đã qua đi bảy ngày, đạo thống khắp nơi từ lâu đã rời khỏi Hậu Thổ cung, hiển nhiên Hậu Thổ cũng chỉ mượn cớ muốn đoạt Hỗn Độn Chung, thật sự thì làm gì có thời gian cùng đạo thống khắp nơi trò chuyện.
Thiên hà ầm ầm, linh khí toả ra, Hậu Thổ cung cổ kính thế, cổng lớn màu đồng khép chặt, ngoại trừ hai gã đạo sĩ canh cửa cung, toàn bộ Hậu Thổ cung đều lộ vẻ yên tĩnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Yêu quang phun trào, hư không chấn động, hơn ngàn vạn yêu quang từ bầu trời phương xa lao tới, nháy mắt đã xuất hiện trước Hậu Thổ cung, điều này cũng làm cho hai tên đạo sĩ biến sắc, trực tiếp quát lớn về phía đáng người vừa tới:
- Yêu tộc to gan, không được Hậu Thổ nương nương triệu kiến, ai cho phép các ngươi tự tiện xông vào Hậu Thổ cung, chẳng lẽ các ngươi không biết đây là đạo tràng của Thánh Nhân hay sao?
Hai vị đạo sĩ cũng chỉ có tu vi La Thiên Kim Tiên, nhưng đối mặt với hơn ngàn đại yêu vẫn không e ngại, ngược lại còn có dáng vẻ cao cao tại thượng, ai bảo hai người chính là đạo sĩ dưới chân của Thánh Nhân, đương nhiên có quyền kiêu ngạo.
Đáng tiếc, đối mặt với hai tên đạo sĩ quát lớn, hơn ngàn đại yêu đều yên lặng không trả lời, ngược lại còn nhường ra một lối đi, ba bóng dáng đang từ cuối đường đi tới.
- Đông Hoàng Thái Nhất, ngươi còn dám trở về?
Khi ba người Diệp Hiên đến Hậu Thổ cung, một đạo sĩ trong đó cũng nhận ra hai đại Yêu Đế, điều này cũng khiến cho hai tên đạo sĩ khẽ giật mình, sau đó quát lớn một tiếng.
- Đi bẩm báo cho Hậu Thổ nương nương, có cố nhân tới thăm, mời nàng ra gặp một lần.
Đế Tuấn lạnh lùng nói.
- To gan, nương nương chính là Thánh Nhân, há có phải là người muốn gặp là có thể gặp, còn không mau cút....
Ầm.
Không đợi hai tên đạo sĩ nói xong, một yêu quang đáng sợ ầm vang đập xuống trên người hai tên đạo sĩ, trực tiếp đánh hai người đến mức miệng phun máu tươi, xụi lơ nằm trên mặt đất.
- Ngươi... Ngươi dám đả thương ta?
Bị một kích của Đế Tuấn, khiến hai tên đạo sĩ như đang nằm mơ, trong miệng cũng phát ra âm thanh ú ớ, quả thực không thể tin được chuyện mà mình vừa rồi trải qua.
Đế Tuấn cũng dám ra tay với bọn họ, chẳng lẽ hắn không sợ Hậu Thổ nương nương giết chết hắn sao?
Lúc này.
Khắp người Diệp Hiên được bao phủ bởi màn sương đen, không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của hắn, tránh để người ngoài nhận ra thân phận của hắn, dù sao Bổ Thiên Thịnh Hội còn chưa bắt đầu, lúc này hắn không thể để lộ thân phận của mình ra được.
Còn đối với việc Đế Tuấn dám dùng một kích đả thương hai tên đạo sĩ kia, đối với Diệp Hiên mà nói cũng chỉ là một chuyện nhỏ.