- Các ngươi thật to gan.
Bỗng nhiên, từ trong Hậu Thổ cung truyền đến âm thanh lạnh như băng, cánh cổng màu đồng ù ù mở ra, thánh quang luân hồi ầm vang từ trong Hậu Thổ cung hiện ra, một cỗ thánh uy từ Thiên Đạo áp bách về phía đám người.
- Hậu Thổ, nhiều năm không gặp, bản lãnh của ngươi chả tăng chút nào, nhưng tính tình lại tệ đi không ít.
Không đợi thánh quang luân hồi đột kích, giọng nói bình tĩnh của Diệp Hiên vang lên, nguyên một vùng thiên địa nơi đây bỗng nhiên ngưng trệ, mà thánh quang luân hồi bộc phát từ trong Hậu Thổ cung cũng lập tức ngừng lại, một âm thanh ngạc nhiên truyền đến từ trong Hậu Thổ cung.
- Ngươi là người phương nào?
- Ngươi dễ quên thật đấy, cũng chỉ mới qua ba vạn năm, ngay cả giọng nói của ta cũng nghe không ra rồi?
Diệp Hiên lạnh lùng cười một tiếng, nhanh chân tiến vào Hậu Thổ cung, có Diệp Hiên dẫn đầu, hai đại Yêu Đế cùng hơn ngàn đại yêu cũng nhanh chóng đi theo phía sau hắn, khuôn mặt của mỗi người đều vì kích động mà đỏ bừng.
Bởi vì cái gọi người trong nghề liếc mắt là thấy được hay không, Diệp Hiên đã dám không chút kiêng kỵ đến đây, hiển nhiên hắn cũng không e ngại Hậu Thổ, uy thế như vậy đương nhiên cũng khiến cho hai đại Yêu Đế cùng hơn ngàn đại yêu sĩ phải bùng nổ.
Trong Hậu Thổ cung.
Hậu Thổ ngồi xếp bằng trong thánh quang luân hồi, Hỗn Độn Chung cũng đang nổi bồng bềnh ở trước mặt nàng, chỉ là giờ khắc này khí tức của Hậu Thổ cực kỳ hỗn loạn, sắc mặt cũng tràn ngập nghi ngờ không chắc.
- Là ngươi?
Khi Diệp Hiên mang theo hai đại Yêu Đế đi đến trước mặt Hậu Thổ, màn sương đen trên người Diệp Hiên tản đi, để lộ ra hình dáng thật của hắn, điều này cũng khiến sắc mặt Hậu Thổ đại biến, trong miệng phát tiếng kinh ngạc.
- Sao ngươi còn dám xuất hiện?
Hậu Thổ đứng bật dậy, thánh quang luân hồi biến mất, đôi mày ngài của nàng nhăn lại, ánh mắt nàng nhìn về phía Diệp Hiên tràn ngập phức tạp.
Chính người trước mắt này đã cho nàng Hồng Mông Tử Khí, nhớ đó nàng mới có thể thuận lợi thành Thánh, mà nàng cũng thiếu đối phương ba điều kiện, mặc dù nàng đã hai, nhưng vẫn còn thiếu Diệp Hiên một điều kiện cuối cùng chưa hoàn thành.
- Thiên địa bao la, vạn vật cộng sinh, Diệp Hiên ta xuất hiện ở đây có gì không thể?
Diệp Hiên mỉm cười, vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Hậu Thổ.
- Hô.
Hậu Thổ phun ra một ngụm trọc khí, dần dần trấn định lại, lần nữa khôi phục vẻ uy nghiêm của Thánh Nhân, chỉ là lúc nhìn về phía nhị Đế bên cạnh Diệp Hiên, ánh mắt trở nên âm trầm sâu trong đó còn mang theo một tia nghi hoặc, không biết tại sao Diệp Hiên lại đến cùng nhị Đế Yêu tộc.
- Nói đi, ngươi mạo hiểu bị Nữ Oa sư tỷ phát hiện để tới gặp ta, khẳng định là muốn bản Thánh thực hiện điều kiện thứ ba, ngươi có thể đưa ra, bản Thánh tuyệt đối sẽ không từ chối.
Hậu Thổ đã thành Thánh, đương nhiên sẽ không để Diệp Hiên vào mắt, chỉ là nàng thiếu Diệp Hiên một lời hứa, chuyện này nhất định phải trả lại, vì vậy nàng cũng thẳng thắn mở miệng.
- Thống khoái.
Diệp Hiên vỗ tay mỉm cười, hắn cũng không muốn dài dòng với Hậu Thổ, trực tiếp nói ngay vào điểm chính:
- Hỗn Độn Chung chính là bản mệnh linh bảo của Đông Hoàng Thái Nhất, lần này ta đến đây gặp ngươi cũng là vì đòi lại vật này.
- Cái gì?
Diệp Hiên vừa dứt lời, sắc mặt Hậu Thổ lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về Diệp Hiên cũng không vui vẻ gì.
Phải biết Hỗn Độn Chung này nàng vừa rồi lấy vào tay, đây chính là một kiện Tiên Thiên Chí Bảo, ở trong tay nàng có thể phát huy ra uy lực hủy thiên diệt địa, mấy ngày nay nàng cẩn thận luyện hóa vật này, càng cảm thấy yêu thích không thôi, nhưng Diệp Hiên lại muốn vì Đông Hoàng Thái Nhất mà đòi lại vật này, khiến trong lòng Hậu Thổ dâng lên lửa giận ngập trời.
- Không thể nào.
Hậu Thổ đè ép lửa giận trong lòng xuống, trực tiếp bác bỏ ý đồ của Diệp Hiên.
- Ồ? Xem ra Hậu Thổ đạo hữu không muốn nển mặt mũi cho ta nhỉ?
Diệp Hiên nhướng mày, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
- Diệp Hiên, mặc dù bản Thánh thiếu ngươi một món nợ, nhưng ngươi cũng đừng vô lý quá đáng, ngươi đổi điều kiện khác đi.
Hậu Thổ lạnh lùng nói.
Nếu không phải nàng còn nhiếu Diệp Hiên món nợ thành Thánh, chỉ dựa vào những lời nói hôm nay của Diệp Hiên, Hậu Thổ đã có thể giết hắn trăm ngàn lần, Hậu Thổ cũng chỉ có thể áp chế lửa giận, hi vọng Diệp Hiên chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhìn thấy bộ dáng nổi giận phừng phừng của Hậu Thổ, Diệp Hiên không cần đi đoán cũng biết Hậu Thổ suy nghĩ cái gì, điều này cũng khiến hắn cười khẩy, xem ra Hậu Thổ này thật sự cho rằng hắn dám xuất hiện ở đây, chính là bởi vì món nợ thành Thánh của nàng.
- Năm đó ta đưa ngươi Hồng Mông Tử Khí, để ngươi đồng ý ta ba điều kiện, ngươi đã hoàn thành hai, vậy điều kiện thứ ba này là đưa Hỗn Độn Chung cho Đông Hoàng Thái Nhất đi.
Diệp Hiên mỉm cười, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
- Thiên Đế, không thể.
Nghe thấy lời nói của Diệp Hiên, Đông Hoàng Thái Nhất vội vàng ngăn cản, phải biết ân huệ của Thánh Nhân cực kỳ khó tìm, bây giờ Diệp Hiên lại vì giúp hắn đòi lại Hỗn Độn Chung mà sử dụng ân thình thành Thánh này, thật khiến Đông Hoàng Thái Nhất cảm động đến rơi nước mắt, nhưng hắn cũng biết mình tuyệt đối không thể để Diệp Hiên lãng phí hết ân tình này, nếu không trong lòng của hắn sẽ hổ thẹn vô cùng.
- Ngươi...?
Thấy Diệp Hiên không ngờ lại lấy điều kiện thứ ba ra để trao đổi, điều này khiến Hậu Thổ chau mày, trong mắt càng hiện rõ lửa giận cực lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành nhẹ nhàng.
Tiên Thiên Chí Bảo tuy tốt, thế nhưng cũng không phải là Hỗn Độn Chung thì không thể, nhưng đối với Hậu Thổ mà nói điều kiện thứ ba này của Diệp Hiên còn quan trọng hơn.