Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1273 - Chương 1273 - Hậu Thổ Hoảng Sợ (2)

Chương 1273 - Hậu Thổ hoảng sợ (2)
Chương 1273 - Hậu Thổ hoảng sợ (2)

Đông.

Thời gian giống như đang đứng im, không gian giống như bị đông lại, một âm thanh trầm lắng truyền khắp cả toà Hậu Thổ cung, một màn xảy ra kế tiếp quả thực khiến linh hồn hai đại Yêu Đế cũng phải bay ra, hoàn toàn đờ đẫn đứng ở một bên.

Năm ngón tay trong suốt như ngọc của Diệp Hiên, đang nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay của Hậu Thổ, song chưởng của hai người giằng co cùng một chỗ, thánh quang luân hồi đáng sợ chôn vùi hư không, từng vết nứt không gian đang hiện ra, khuôn mặt lạnh lùng ban đầu của Hậu Thổ giờ đây đã trở thành kinh hãi, dù nàng thi triển thánh lực thế nào đi nữa, đều không thể khiến Diệp Hiên lùi lại một bước, chớ nói chi đến việc giết Diệp Hiên ngay tại chỗ.

- Ngươi chỉ có một chút bản lãnh này thôi sao?

Diệp Hiên toàn thân áo đen, ba ngàn sợi tóc xoã xuống sau đầu, trên mặt hắn nở nụ cười mỉm, chỉ lẳng lặng nhìn Hậu Thổ ở trước mắt, nhưng lại như đang nhìn một chuyện cười.

Ầm ầm.

Thánh quang màu đen ầm vang bộc phát, từng làn sương mù đen vờn quanh Diệp Hiên, trên người Diệp Hiên bộc phát ra một luồng khí tức hủy diệt, khoảnh khắc này hắn như biến thành một người khác, lộ ra uy lực không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Hiên lạnh lùng cười một tiếng, hai cánh tay kịch liệt chấn động, lòng bàn tay phun ra thánh quang màu đen có thể áp chế cả vạn vật, một màn xảy ra tiếp theo trực tiếp khiến hai đại Yêu Đế phấn chấn thét lên, cũng khiến cho hơn ngàn đại yêu rống lên hưởng ứng.

Ầm.

Thánh quang luân hồi ầm vang sụp đổ, cả người Hậu Thổ bay ngược về phía sau, cả người tựa như như diều đứt dây mà rơi xuống trên mặt đất, khiến cả tòa Hậu Thổ cung rung chuyển kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể sụp đỏ.

Tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh như chết.

Khi Diệp Hiên dùng một chưởng đánh bay Hậu Thổ, một cảnh không thể tưởng tượng được hiện ra trong mắt hai đại Yêu Đế cùng hơn ngàn đại yêu, mọi người đều ngơ ngác đến im lặng, mơ hồ cũng nhưng nghe được tiếng răng run cầm cập truyền ra.

Như rơi vào mộng, không dám tin tưởng.

Chín chữ đơn giản nói rõ nỗi lòng của tất cả mọi người, luật lệ chưa bao giờ thay đổi trong vạn cổ bị phá vỡ, cái gọi là nghịch phạt thành Thánh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng hôm nay bọn họ lại có thể tận mắt nhìn thấy.

Đáng sợ, thật đáng sợ, đáng sợ không thôi.

Truyền thuyết xa xưa.

Dưới Thánh Nhân đều là sâu kiến, không có người có thể làm trái với ý chí của Thánh Nhân, càng không có người nào có thể bất kính với Thánh Nhân, Thánh Nhân là thiên, Thánh Nhân là địa, Thánh Nhân đại biểu cho thiên địa, phàm là sinh linh trong thế gian đều phải cúi đầu trước thiên địa, thiên địa Thánh Nhân cũng chính là gọi như vậy.

Nhưng hôm nay bọn hắn nhìn thấy cái gì?

Một người không phải là Thánh Nhân, không ngờ lại dùng một kích đánh bay Thánh Nhân, đây chẳng khác gì như một giấc mơ, một kỳ tích trước nay đều chưa từng xuất hiện.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, không người nào dám tin được chuyện này, hôm nay bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy chuyện như đang trong mơ này, còn tận mắt thấy luật lệ chưa bao giờ thay đổi đã bị đánh vỡ.

- Không... Không thể... Chuyện này... Làm sao có thể?

Bỗng nhiên, một tiếng tức giận rống nhẹ truyền đến, chỉ thấy Hậu Thổ bị Diệp Hiên đánh bay quay trở về, khí chất vố ung dung tao nhã không còn, một đầu tóc đen như mây lộn xộn vô cùng, nào còn có khí độ Thánh Nhân nên có?

Tại thời điểm này.

Hậu Thổ như bị đả kích nặng nề, giống như rơi vào trong một loại ám ảnh điên cuồng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra một ý nghĩ phức tạp và khó hiểu.

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, trên người ngươi không có Thiên Đạo thánh uy, ngươi còn chưa trở thành Thánh, trong trong cơ thể ngươi lại có thánh lực?

Hậu Thổ điên cuồng gào thét, kinh hãi nhìn qua Diệp Hiên, vừa rồi Diệp Hiên bộc phát ra màu đen thánh lực quá mức khủng bố, khiến trong lòng nàng sinh ra cảm xúc sợ hãi khi đối diện với tử vong, ngay cả Luân Hồi thánh quang của nàng cũng bị cỗ lực lượng này tiêu diệt.

Chỉ là Hậu Thổ cực kỳ khó hiểu, trên người Diệp Hiên không có Thiên Đạo Thánh Uy, hơn nữa thánh lực bộc phát ra hoàn toàn khác với các Thánh Nhân khác, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

- Ngươi đã thành Thánh?

Hậu Thổ dần dần tỉnh táo lại, nàng không ra tay với Diệp Hiên nữa, bởi vì chỉ mỗi một kích vừa rồi của hai người đã đủ cho Hậu Thổ hiểu được, tu vi của Diệp Hiên tuyệt đối không dưới nàng, dù hai người có tiếp tục giao thủ, cũng không có tác dụng gì.

- Thành Thánh?

Diệp Hiên tự giễu cười, giống như nghe được một chuyện cười hài hước, giờ phút này rốt cục hắn cũng hiểu được cảm giác lúc trước của Nguyên Linh.

Những người được gọi là Thánh Nhân này, tu vi nhìn tưởng thông thiên, nhưng thật ra ánh mắt cũng không cao lắm, cũng chỉ có thể là ếch đáy giếng, không biết thực sự thành Thánh có có ý gì, cái gọi công đức thành Thánh chính là điểm cuối của bọn họ.

- Thánh lộ xa xôi vô hạn, Thánh Nhân mà các ngơi gọi, ở trong mắt ta chẳng qua chỉ là một trò đùa.

Diệp Hiên lạnh nhạt nói nhỏ.

Nghe Diệp Hiên nói chuyện, sắc mặt Hậu Thổ mờ mịt, càng cẩn thận cảm thụ khí tức của Diệp Hiên, nhưng càng cảm nhận được khí chất đơn giản của Diệp Hiên, nội tâm Hậu Thổ càng rung động.

- Trở lại nguyên sơ, con đường đơn giản, không có Thiên Đạo Thánh Uy gia trì, ngươi cùng lắm cũng chỉ có khí tức Chuẩn Thánh, nhưng ngươi lại có được tu vi sánh ngang với Thánh Nhân, làm sao có thể?

Hậu Thổ nghi ngờ thì thầm, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên đều khẽ run, trong mắt càng hiện ra vẻ kiêng kỵ.

Bình Luận (0)
Comment